Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 11
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
Hai đầu gối quỳ trên mặt đất, không ngừng hấp thụ hơi lạnh đến từ chỗ sâu trong lòng đất. Gió lạnh dần dần mang đi từng chút nhiệt độ trong cơ thể nàng. Thân thể Tri Ly lạnh đến đau nhức, việc duy trì tư thế quỳ dần trở nên gian nan, mà nam nhân phía trên vẫn như cũ không có bất kỳ động tĩnh nào.
…… Kỳ thật hắn bị Tiên Tôn phong ấn, hẳn sẽ không thể tỉnh lại dễ dàng như vậy, nếu lại ngủ tiếp cũng là chuyện bình thường, cho nên…… Hay là thử nhìn lần nữa xem?
Mới vừa manh nha ý định này, trong đầu Tri Ly liền hiện lên hai chữ to đùng:
Không dám.
Nhưng cứ quỳ như vậy cũng không phải biện pháp, nàng rối rắm hồi lâu, yên lặng ngẩng đầu lên một tấc, tầm mắt dừng ở tay phải chính mình cùng tay trái của hắn, ở giữa được nối liền với nhau bởi một chiếc còng tay.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn tay phải chính mình đã cứng đờ hồi lâu, đột nhiên run rẩy một chút, tiếp theo, ngón út đáng khinh của mình lại cẩn thận chạm lên mu bàn tay hắn.
Tay hắn vẫn không nhúc nhích, tựa hồ không có phản ứng.
Tri Ly liếm môi một cái, yên lặng dùng ngón út cào vào tay hắn một chút.
Vẫn là không có phản ứng, giống hệt lúc bị hôn mê.
Tri Ly đột nhiên thở phào một hơi, đồng thời buông lỏng cơ thể, ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên phía gương mặt nam nhân…
Giây tiếp theo, liền đối diện một đôi mắt thanh lãnh.
Trong nháy mắt, không khí như bị đình trệ, gió âm cũng ngừng thổi, Vạn Ma Uyên nhiều năm qua lúc yên tĩnh, lúc ồn ào náo động, giờ khắc này chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Đôi mắt kia cũng thực đẹp, ánh mắt đen nhánh thâm trầm, như biển sâu ban đêm không đo lường được, rõ ràng khí thế bức người, nhưng đuôi mắt lại hơi hơi cong lên, vô tình mang theo ba phần tùy ý cùng lười biếng.
Khí chất mâu thuẫn và có phần lộn xộn, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, không hề gợi ra sự khó chịu, phối hợp gương mặt này, thật sự có thể xưng là tuyệt đại phong hoa.
Thật sự là quá đẹp!
Không khí đình trệ một lần nữa lưu thông, gió âm gào thét lùa tới, Tri Ly một lần nữa quỳ xuống cái bụp:
“Tôn thượng tha mạng!”
Lúc này động tác của nàng quá mạnh, không cẩn thận xê dịch tay phải một chút, cảm giác được một lực kéo quen thuộc, đáy lòng nàng dâng lên một trận tuyệt vọng.
Tạ Thần rũ mắt nhìn về phía tay hai người, hồi lâu mới cười như không cười mà mở miệng:
“Vĩnh kết Đồng Tâm tỏa.”
“…… Tôn thượng, ta có thể giải thích.” Tri Ly hít vào một hơi, cái mũi nàng đỏ lên vì lạnh, bi ai mà nhìn về phía hắn.
…… Kỳ thật hắn bị Tiên Tôn phong ấn, hẳn sẽ không thể tỉnh lại dễ dàng như vậy, nếu lại ngủ tiếp cũng là chuyện bình thường, cho nên…… Hay là thử nhìn lần nữa xem?
Mới vừa manh nha ý định này, trong đầu Tri Ly liền hiện lên hai chữ to đùng:
Không dám.
Nhưng cứ quỳ như vậy cũng không phải biện pháp, nàng rối rắm hồi lâu, yên lặng ngẩng đầu lên một tấc, tầm mắt dừng ở tay phải chính mình cùng tay trái của hắn, ở giữa được nối liền với nhau bởi một chiếc còng tay.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn tay phải chính mình đã cứng đờ hồi lâu, đột nhiên run rẩy một chút, tiếp theo, ngón út đáng khinh của mình lại cẩn thận chạm lên mu bàn tay hắn.
Tay hắn vẫn không nhúc nhích, tựa hồ không có phản ứng.
Tri Ly liếm môi một cái, yên lặng dùng ngón út cào vào tay hắn một chút.
Vẫn là không có phản ứng, giống hệt lúc bị hôn mê.
Tri Ly đột nhiên thở phào một hơi, đồng thời buông lỏng cơ thể, ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên phía gương mặt nam nhân…
Giây tiếp theo, liền đối diện một đôi mắt thanh lãnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt, không khí như bị đình trệ, gió âm cũng ngừng thổi, Vạn Ma Uyên nhiều năm qua lúc yên tĩnh, lúc ồn ào náo động, giờ khắc này chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Đôi mắt kia cũng thực đẹp, ánh mắt đen nhánh thâm trầm, như biển sâu ban đêm không đo lường được, rõ ràng khí thế bức người, nhưng đuôi mắt lại hơi hơi cong lên, vô tình mang theo ba phần tùy ý cùng lười biếng.
Khí chất mâu thuẫn và có phần lộn xộn, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, không hề gợi ra sự khó chịu, phối hợp gương mặt này, thật sự có thể xưng là tuyệt đại phong hoa.
Thật sự là quá đẹp!
Không khí đình trệ một lần nữa lưu thông, gió âm gào thét lùa tới, Tri Ly một lần nữa quỳ xuống cái bụp:
“Tôn thượng tha mạng!”
Lúc này động tác của nàng quá mạnh, không cẩn thận xê dịch tay phải một chút, cảm giác được một lực kéo quen thuộc, đáy lòng nàng dâng lên một trận tuyệt vọng.
Tạ Thần rũ mắt nhìn về phía tay hai người, hồi lâu mới cười như không cười mà mở miệng:
“Vĩnh kết Đồng Tâm tỏa.”
“…… Tôn thượng, ta có thể giải thích.” Tri Ly hít vào một hơi, cái mũi nàng đỏ lên vì lạnh, bi ai mà nhìn về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro