Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 17
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
Ngoại trừ gáy đã bị giữ chặt thì những vị trí khác trên người Tri Ly cũng không hề bị đụng chạm, nhưng Tạ Thần có thân hình cao lớn, một cặp chân dài thế mà tùy ý bao vây hai bên, khiến nàng có ảo giác bị hắn ôm lấy gắt gao.
Vẻ mặt nàng mờ mịt mà nhìn chằm chằm vào những hoa văn thêu trên vạt áo của Tạ Thần, đại não đình trệ một lúc lâu, sau đó bắt đầu tự hỏi rốt cuộc nàng và Tạ Thần ai có tật xấu.
Đương lúc suy nghĩ nghiêm túc, động tĩnh bên tai đột nhiên nhỏ đi nhiều, nàng khẽ nhúc nhích, theo bản năng định quay ra nhìn kỹ, nhưng mà người nào đó dường như có thuật đọc tâm, không chờ nàng cử động, ngón tay trên cổ liền hơi siết chặt một chút.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói lạnh lùng cảnh cáo.
Tri Ly lập tức thành thật bất động.
Thế nhưng, cơ thể không nhúc nhích, lại cũng không chịu yên phận. đầu tiên là dựng hai lỗ tai lắng nghe nửa ngày, tiếp theo lại lén vươn chân ra cảm thụ tốc độ cát bay đá chạy, cuối cùng cố giữ cả người không cử động mà đảo mắt lên nhìn, rồi lại đảo mắt lên cố nhìn…
Tạ Thần ngưng thần tĩnh khí, khẽ cúi đầu liền nhìn thấy nữ nhân đang trợn trắng mắt nhìn mình.
“Tôn Thượng.” Nhìn lén bị phát hiện, Tri Ly lập tức ngoan ngoãn chào hỏi.
Tạ Thần buông gáy cổ nàng ra, mắt lạnh nhìn nàng.
Tri Ly khôi phục tự do, vội vàng lui lại phía sau một bước, dưới tình huống hai tay đang bị trói vẫn tận lực cùng hắn duy trì khoảng cách.
Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Tạ Thần, cảm thấy tốt lên không ít, vì thế lấy lòng hỏi:
“Tôn Thượng, ngài ổn không?”
Tạ Thần ngước mắt nhìn về phía nàng, tầm mắt nhìn thẳng đánh giá có cảm giác áp bách, Tri Ly nhịn không được ngồi ngay ngắn.
“Trong cơ thể người, vì sao có hơi thở của Bổ Thiên Thạch?” Hắn hỏi.
Đáy mắt Tri Ly hiện lên một tia kinh ngạc:
“Ta có hơi thở của Bổ Thiên Thạch?”
Tạ Thần nhìn nàng, không nói.
Tri Ly rụt rụt cổ:
“Ba năm trước đây…… ta có ăn qua một ít mảnh vỡ Bổ Thiên Thạch.”
Tạ Thần đôi mắt khẽ nhúc nhích.
“Lúc ấy ta bị yêu thú làm trọng thương, điều trị bằng thuốc và châm cứu không có tác dụng, cơ duyên làm sao lại ăn nhầm mảnh vỡ Bổ Thiên Thạch, may mắn mới còn sống sót.” Mạng nhỏ còn nằm trên tay hắn, Tri Ly đành thành thật khai báo.
Tạ Thần đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ:
“Chẳng trách.”
“Chẳng trách cái gì?” Tri Ly tò mò hỏi, thấy hắn không hứng thú trả lời, nàng suy tư một cái, chớp mắt sau đó đánh bạo thò lại gần, “Chẳng lẽ hơi thở Bổ Thiên Thạch trong cơ thể ta là mấu chốt đánh thức ngài ?”
Vẻ mặt nàng mờ mịt mà nhìn chằm chằm vào những hoa văn thêu trên vạt áo của Tạ Thần, đại não đình trệ một lúc lâu, sau đó bắt đầu tự hỏi rốt cuộc nàng và Tạ Thần ai có tật xấu.
Đương lúc suy nghĩ nghiêm túc, động tĩnh bên tai đột nhiên nhỏ đi nhiều, nàng khẽ nhúc nhích, theo bản năng định quay ra nhìn kỹ, nhưng mà người nào đó dường như có thuật đọc tâm, không chờ nàng cử động, ngón tay trên cổ liền hơi siết chặt một chút.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói lạnh lùng cảnh cáo.
Tri Ly lập tức thành thật bất động.
Thế nhưng, cơ thể không nhúc nhích, lại cũng không chịu yên phận. đầu tiên là dựng hai lỗ tai lắng nghe nửa ngày, tiếp theo lại lén vươn chân ra cảm thụ tốc độ cát bay đá chạy, cuối cùng cố giữ cả người không cử động mà đảo mắt lên nhìn, rồi lại đảo mắt lên cố nhìn…
Tạ Thần ngưng thần tĩnh khí, khẽ cúi đầu liền nhìn thấy nữ nhân đang trợn trắng mắt nhìn mình.
“Tôn Thượng.” Nhìn lén bị phát hiện, Tri Ly lập tức ngoan ngoãn chào hỏi.
Tạ Thần buông gáy cổ nàng ra, mắt lạnh nhìn nàng.
Tri Ly khôi phục tự do, vội vàng lui lại phía sau một bước, dưới tình huống hai tay đang bị trói vẫn tận lực cùng hắn duy trì khoảng cách.
Nàng cẩn thận nhìn sắc mặt Tạ Thần, cảm thấy tốt lên không ít, vì thế lấy lòng hỏi:
“Tôn Thượng, ngài ổn không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Thần ngước mắt nhìn về phía nàng, tầm mắt nhìn thẳng đánh giá có cảm giác áp bách, Tri Ly nhịn không được ngồi ngay ngắn.
“Trong cơ thể người, vì sao có hơi thở của Bổ Thiên Thạch?” Hắn hỏi.
Đáy mắt Tri Ly hiện lên một tia kinh ngạc:
“Ta có hơi thở của Bổ Thiên Thạch?”
Tạ Thần nhìn nàng, không nói.
Tri Ly rụt rụt cổ:
“Ba năm trước đây…… ta có ăn qua một ít mảnh vỡ Bổ Thiên Thạch.”
Tạ Thần đôi mắt khẽ nhúc nhích.
“Lúc ấy ta bị yêu thú làm trọng thương, điều trị bằng thuốc và châm cứu không có tác dụng, cơ duyên làm sao lại ăn nhầm mảnh vỡ Bổ Thiên Thạch, may mắn mới còn sống sót.” Mạng nhỏ còn nằm trên tay hắn, Tri Ly đành thành thật khai báo.
Tạ Thần đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ:
“Chẳng trách.”
“Chẳng trách cái gì?” Tri Ly tò mò hỏi, thấy hắn không hứng thú trả lời, nàng suy tư một cái, chớp mắt sau đó đánh bạo thò lại gần, “Chẳng lẽ hơi thở Bổ Thiên Thạch trong cơ thể ta là mấu chốt đánh thức ngài ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro