Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 21
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
“…… Xin tôn thượng a a a tha mạng, a a a cầu xin tôn thượng, ta thực sự không có nói dối, ta không phải là ăn Bổ Thiên Thạch, mà là trời sinh ta đã mang theo khí tức Bổ Thiên Thạch, cho nên ngài hãy giữ mạng ta a a a!”
Một ngọn lửa xoẹt qua suýt chút nữa đốt cháy tóc nàng, nàng kinh hoàng quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Thần vẫn đi tốc độ như nàng đi về phía trước, từ góc độ của nàng, xem ra hắn thực sự xem cơ thể nàng là một lò luyện đan rồi.
A a a a đồ vương bát đản không lương tâm, lão nương đã cứu ngươi tận hai lần ở cái Vạn Ma Uyên này mà ngươi còn không cảm kích, còn dám nghĩ tới chuyện sẽ luyện ta, ngươi có tính người không vậy?! Tên cầm thú mất dạy không bằng heo chó này……
Khi nàng đang mắng chửi đến hăng say trong lòng, bỗng dưng có một nhiệt lượng nóng bỏng đánh úp nàng khiến nàng ngã chổng vó, đôi mắt nàng nhắm tịt lại, miệng rên rỉ nức nở, chờ đợi một chưởng khác nữa đánh tới mình.
Nhưng mà, không có, một ngọn lửa nào đánh tới cả.
Gió lạnh từ phía sau thổi xuyên qua lưng, khiến nàng rùng mình.
Tri Ly thật cẩn thận mở to mắt, phát hiện chính mình đang ngồi quỳ ở vị trí của lò luyện đan, còn lò luyện đan thì bị đẩy ra phía sau một thước.
Mà Tạ Thần, giờ phút này đang đứng trước mặt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng mà nói: “Ngươi mắng bản tôn?”
“Ta vừa rồi không có nói chuyện.” Tri Ly trông mong nhìn hắn.
Tạ Thần nheo đôi mắt hẹp dài lại: “Ý viết hết trên mặt.”
…… Người này không biết nói đạo lý chút nào. Biết bản thân không nên cãi lại, Tri Ly đông cứng người, giả vờ nói lái sang chuyện khác: “Ngài không có giết ta hả?”
“Ừm.”
“Vì sao?” Nàng đại nạn không chết, đầu óc vẫn còn ngây ngốc.
Tạ Thần liếc nhìn nàng một cái: “Bị ngươi thuyết phục.”
“…… Khi nào?”
Tạ Thần: “Câu đầu tiên ngươi nói.” Hắn đích xác không cần thiết phải mạo hiểm.
Tri Ly: “?”
Sau khoảng một thời gian im lặng ngắn ngủi, nàng nuốt nước miếng: “Nhưng mà vừa rồi…… Ngài lại không lập tức buông tha ta luôn?”
“Bộ dáng khóc lóc của ngươi thật sự quá xấu.” Tạ Thần nói.
Tri Ly: “……”
“Bản tôn nhàm chán suốt 300 năm, đã lâu lắm rồi chưa từng thấy ai xấu như ngươi cả.” Câu cảm khái này thế mà mang theo mười phần thiệt tình.
Thật đến nỗi khiến nàng tưởng mình đã cùng hắn đồng quy vô tận rồi.
Tạ Thần lười để ý nàng, nhắm mắt, ngồi trên mặt đất tu luyện.
Tri Ly bị bắt ngồi xuống theo, nhịn không được lại hỏi một lần: “Ngài thật sự không giết ta hả?”
Tạ Thần không nói gì.
Tri Ly khịt mũi, nỗ lực tự mình vét chút linh lực trên người để tự trấn an tinh thần. Nàng cũng coi như đã nhìn ra, Tạ Thần nhìn trông giống chó, nhưng kỳ thật lại chính là súc sinh, chỉ có lợi ích mới có thể đả động hắn, còn chuyện khác thì miễn bàn.
Một ngọn lửa xoẹt qua suýt chút nữa đốt cháy tóc nàng, nàng kinh hoàng quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Thần vẫn đi tốc độ như nàng đi về phía trước, từ góc độ của nàng, xem ra hắn thực sự xem cơ thể nàng là một lò luyện đan rồi.
A a a a đồ vương bát đản không lương tâm, lão nương đã cứu ngươi tận hai lần ở cái Vạn Ma Uyên này mà ngươi còn không cảm kích, còn dám nghĩ tới chuyện sẽ luyện ta, ngươi có tính người không vậy?! Tên cầm thú mất dạy không bằng heo chó này……
Khi nàng đang mắng chửi đến hăng say trong lòng, bỗng dưng có một nhiệt lượng nóng bỏng đánh úp nàng khiến nàng ngã chổng vó, đôi mắt nàng nhắm tịt lại, miệng rên rỉ nức nở, chờ đợi một chưởng khác nữa đánh tới mình.
Nhưng mà, không có, một ngọn lửa nào đánh tới cả.
Gió lạnh từ phía sau thổi xuyên qua lưng, khiến nàng rùng mình.
Tri Ly thật cẩn thận mở to mắt, phát hiện chính mình đang ngồi quỳ ở vị trí của lò luyện đan, còn lò luyện đan thì bị đẩy ra phía sau một thước.
Mà Tạ Thần, giờ phút này đang đứng trước mặt nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng mà nói: “Ngươi mắng bản tôn?”
“Ta vừa rồi không có nói chuyện.” Tri Ly trông mong nhìn hắn.
Tạ Thần nheo đôi mắt hẹp dài lại: “Ý viết hết trên mặt.”
…… Người này không biết nói đạo lý chút nào. Biết bản thân không nên cãi lại, Tri Ly đông cứng người, giả vờ nói lái sang chuyện khác: “Ngài không có giết ta hả?”
“Ừm.”
“Vì sao?” Nàng đại nạn không chết, đầu óc vẫn còn ngây ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Thần liếc nhìn nàng một cái: “Bị ngươi thuyết phục.”
“…… Khi nào?”
Tạ Thần: “Câu đầu tiên ngươi nói.” Hắn đích xác không cần thiết phải mạo hiểm.
Tri Ly: “?”
Sau khoảng một thời gian im lặng ngắn ngủi, nàng nuốt nước miếng: “Nhưng mà vừa rồi…… Ngài lại không lập tức buông tha ta luôn?”
“Bộ dáng khóc lóc của ngươi thật sự quá xấu.” Tạ Thần nói.
Tri Ly: “……”
“Bản tôn nhàm chán suốt 300 năm, đã lâu lắm rồi chưa từng thấy ai xấu như ngươi cả.” Câu cảm khái này thế mà mang theo mười phần thiệt tình.
Thật đến nỗi khiến nàng tưởng mình đã cùng hắn đồng quy vô tận rồi.
Tạ Thần lười để ý nàng, nhắm mắt, ngồi trên mặt đất tu luyện.
Tri Ly bị bắt ngồi xuống theo, nhịn không được lại hỏi một lần: “Ngài thật sự không giết ta hả?”
Tạ Thần không nói gì.
Tri Ly khịt mũi, nỗ lực tự mình vét chút linh lực trên người để tự trấn an tinh thần. Nàng cũng coi như đã nhìn ra, Tạ Thần nhìn trông giống chó, nhưng kỳ thật lại chính là súc sinh, chỉ có lợi ích mới có thể đả động hắn, còn chuyện khác thì miễn bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro