Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 23
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
Tạ Thần nhíu mày cúi đầu, nháy mắt tiếp theo liền đối diện Tri Ly hữu khí vô lực.
Thiếu chút nữa quên béng mất nàng.
“Tôn thượng,” Tri Ly run rẩy mở miệng, thanh âm thốt ra cực kỳ yếu ớt, bộ dạng trông như sắp chết đến nơi, “Ngài rốt cuộc… cũng xong rồi sao?”
Tạ Thần nhìn chằm chằm mặt nàng một lát, mày hơi nhướng lên:
“Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Có hắn ở đây, vạn ma không dám tiếp cận, nàng không ngại ma khí, còn có cái gì có thể đả thương nàng được chứ?
“Ta……” Tri Ly mới mở miệng vành mắt liền đỏ hoe, “Đói.”
Tạ Thần: “?”
“Tôn thượng, ta mới chỉ…… Luyện Khí thôi……”
Tạ Thần: “……”
Hơ… Nghĩ lại, ở kỳ Luyện Khí thậm chí không thể tích cốc, một ngày ba bữa đều phải ăn đủ.
Trong bốn ngày Tạ Thần chuyên tâm tu luyện, Tri Ly đã sống thế nào?
Đầu tiên, lò luyện đan cách bọn họ một thước, linh hỏa bên trong không ngừng thiêu đốt, giải quyết được vấn đề nhiệt độ quá thấp. Tiếp theo, vị trí của bọn họ khá bằng phẳng, trên mặt đất nhiều cát ít đá, ngủ nghê cũng không có vấn đề gì.
Hai việc đó không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là nhịn đói.
Bốn ngày lận! Suốt bốn ngày, nàng vẫn luôn bị đói, rất nhiều lần nàng muốn đi tìm đồ ăn, kết quả bị còng với Tạ Thần bất động như núi. Nàng ra sức kéo như chín trâu hai hổ, hắn vẫn không nhúc nhích dù chỉ một phân, chỉ có thể như con lừa bị trói vào cột, cầu nguyện chủ nhân sớm nhớ ra sự tồn tại của mình.
Giống như thường nhân cần ăn ba bữa cơm uống một lít nước mỗi ngày, sau bốn ngày Tri Ly gầy đi trông thấy, môi cũng khô nứt bong tróc, nếu không phải còn có chút tu vi, chỉ sợ thứ mà giờ phút này Tạ Thần nhìn thấy đã là một khối thi thể.
Nàng nhìn Tạ Thần mặt vô cảm, cơn đói khát khổ sở chiến thắng hết thảy nỗi sợ: “Bây giờ ngài… hoặc là cho ta một cái chết thống khoái, hoặc là cho ta ăn một chút.”
Khóe môi Tạ Thần khẽ động, mày nhướng lên. Hắn điểm một ngón tay lên trán nàng.
Tri Ly ngẩn người:
“Ngài nhất định phải cho ta một cái chết thống khoái ư?”
“Chẳng phải ngươi yêu cầu sao?” Tạ Thần hỏi lại.
Tri Ly cạn lời:
“Ta yêu cầu ngài liền đáp ứng? Ta đây còn yêu cầu ngài cho ta ăn một chút cơ mà, tại sao ngài không…”
Nói còn chưa dứt lời, một cổ linh lực bá đạo lập tức xông vào thức hải, nàng đau đớn đến chấn động tinh thần, tiếp theo liền cảm giác được năng lượng cuồn cuộn không ngừng trào ra.
Thiếu chút nữa quên béng mất nàng.
“Tôn thượng,” Tri Ly run rẩy mở miệng, thanh âm thốt ra cực kỳ yếu ớt, bộ dạng trông như sắp chết đến nơi, “Ngài rốt cuộc… cũng xong rồi sao?”
Tạ Thần nhìn chằm chằm mặt nàng một lát, mày hơi nhướng lên:
“Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Có hắn ở đây, vạn ma không dám tiếp cận, nàng không ngại ma khí, còn có cái gì có thể đả thương nàng được chứ?
“Ta……” Tri Ly mới mở miệng vành mắt liền đỏ hoe, “Đói.”
Tạ Thần: “?”
“Tôn thượng, ta mới chỉ…… Luyện Khí thôi……”
Tạ Thần: “……”
Hơ… Nghĩ lại, ở kỳ Luyện Khí thậm chí không thể tích cốc, một ngày ba bữa đều phải ăn đủ.
Trong bốn ngày Tạ Thần chuyên tâm tu luyện, Tri Ly đã sống thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu tiên, lò luyện đan cách bọn họ một thước, linh hỏa bên trong không ngừng thiêu đốt, giải quyết được vấn đề nhiệt độ quá thấp. Tiếp theo, vị trí của bọn họ khá bằng phẳng, trên mặt đất nhiều cát ít đá, ngủ nghê cũng không có vấn đề gì.
Hai việc đó không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là nhịn đói.
Bốn ngày lận! Suốt bốn ngày, nàng vẫn luôn bị đói, rất nhiều lần nàng muốn đi tìm đồ ăn, kết quả bị còng với Tạ Thần bất động như núi. Nàng ra sức kéo như chín trâu hai hổ, hắn vẫn không nhúc nhích dù chỉ một phân, chỉ có thể như con lừa bị trói vào cột, cầu nguyện chủ nhân sớm nhớ ra sự tồn tại của mình.
Giống như thường nhân cần ăn ba bữa cơm uống một lít nước mỗi ngày, sau bốn ngày Tri Ly gầy đi trông thấy, môi cũng khô nứt bong tróc, nếu không phải còn có chút tu vi, chỉ sợ thứ mà giờ phút này Tạ Thần nhìn thấy đã là một khối thi thể.
Nàng nhìn Tạ Thần mặt vô cảm, cơn đói khát khổ sở chiến thắng hết thảy nỗi sợ: “Bây giờ ngài… hoặc là cho ta một cái chết thống khoái, hoặc là cho ta ăn một chút.”
Khóe môi Tạ Thần khẽ động, mày nhướng lên. Hắn điểm một ngón tay lên trán nàng.
Tri Ly ngẩn người:
“Ngài nhất định phải cho ta một cái chết thống khoái ư?”
“Chẳng phải ngươi yêu cầu sao?” Tạ Thần hỏi lại.
Tri Ly cạn lời:
“Ta yêu cầu ngài liền đáp ứng? Ta đây còn yêu cầu ngài cho ta ăn một chút cơ mà, tại sao ngài không…”
Nói còn chưa dứt lời, một cổ linh lực bá đạo lập tức xông vào thức hải, nàng đau đớn đến chấn động tinh thần, tiếp theo liền cảm giác được năng lượng cuồn cuộn không ngừng trào ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro