Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 26
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
Nàng không hề nghĩ nhiều, trực tiếp ôm lấy Tạ Thần, cảm giác bị bỏng truyền sang cơ thể nàng, không ngờ lại khó có thể chịu đựng đến như vậy. Tri Ly yên lặng hít sâu một hơi, dùng hết sức ôm chặt hơn một chút.
Tốc độ cháy của hắn quả nhiên chậm lại, nhưng vẫn chưa dừng hẳn.
Chẳng lẽ lần này thực sự rất nghiêm trọng, cho nên nàng phải dán vào chặt hơn? Tri Ly vận toàn bộ sức lực, một bên ôm một bên mắng:
“Đều tại ngài không cho ta ăn uống, nếu không sao hiện giờ ta chỉ có bấy nhiêu sức lực?! Nếu ngài có chết cũng là tự làm tự chịu!”
Tốc độ cháy càng ngày càng chậm, nhưng còn chưa đủ.
Tri Ly nhìn cơ ngực của hắn, tâm hung ác trực tiếp đem xiêm y trên người cởi ra, chỉ chừa lại một mảnh áo lót ngăn cách giữa hai người.
Miệng vết thương ngừng lan ra, thân thể Tạ Thần bắt đầu tự động chữa trị những vết thương lúc trước.
Tri Ly: “……” Cái quái gì đây? Vấn đề của hắn lại có thể giải quyết bằng phương pháp cổ lỗ sĩ này?
Mặc kệ như thế nào, thương thế cuối cùng cũng ngừng mở rộng. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai cánh tay trần vòng ra sau lưng hắn, cách một lớp áo mỏng manh mà ôm chặt lấy Tạ Thần.
Nhiệt độ cơ thể giao hòa, da thịt dán vào nhau cảm giác thực kỳ lạ. Nàng vô thức cử động, hai khối mềm mại trước ngực cũng di chuyển chạm vào Tạ Thần. Da thịt dán vào nhau đã đủ kỳ quái, cọ xát lại càng… Tri Ly đơ ra nửa ngày, hồi lâu sau, nàng mới cam chịu mà đè lên người hắn.
“Ta hy sinh nhiều đến thế này, Tôn thượng, khi ngài tỉnh dậy nhất định phải chịu trách nhiệm đấy.”
Nàng nằm trên người Tạ Thần, hai mắt đăm đăm nhìn vào hư không, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.
Khi Tạ Thần tỉnh lại, trời đất xung quanh đã xám xịt.
Hắn rũ mắt xuống, nhìn ai đó đang ngủ ngon lành trên người mình, hồi lâu đều không nói lời nào.
Khi Tri Ly tỉnh lại, quần áo đã được mặc chỉnh tề, vẻ mặt Tạ Thần bình tĩnh mà ngồi bên cạnh nàng. Nếu không phải chung quanh đầy đất đá hỗn độn, nàng thật sự cho rằng cái gì cũng chưa hề xảy ra.
“Vì sao lại cứu ta?” Tạ Thần hỏi.
Tri Ly hiểu rõ đây là thời điểm hoàn hảo để tỏ lòng trung thành:
“Đương nhiên là bởi vì ta trung thành tuyệt đối với Tôn thượng, nguyện toàn tâm toàn ý cống hiến……”
“Ồ.” Tạ Thần nhìn nàng một cái, “Thế thì thật đáng tiếc, nếu như ta chết, ngươi chỉ cần ăn nội đan của ta, dù linh căn ngươi đã hóa đá, ít nhất cũng có thể đột phá đến kỳ Nguyên Anh, rời khỏi nơi này là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Tốc độ cháy của hắn quả nhiên chậm lại, nhưng vẫn chưa dừng hẳn.
Chẳng lẽ lần này thực sự rất nghiêm trọng, cho nên nàng phải dán vào chặt hơn? Tri Ly vận toàn bộ sức lực, một bên ôm một bên mắng:
“Đều tại ngài không cho ta ăn uống, nếu không sao hiện giờ ta chỉ có bấy nhiêu sức lực?! Nếu ngài có chết cũng là tự làm tự chịu!”
Tốc độ cháy càng ngày càng chậm, nhưng còn chưa đủ.
Tri Ly nhìn cơ ngực của hắn, tâm hung ác trực tiếp đem xiêm y trên người cởi ra, chỉ chừa lại một mảnh áo lót ngăn cách giữa hai người.
Miệng vết thương ngừng lan ra, thân thể Tạ Thần bắt đầu tự động chữa trị những vết thương lúc trước.
Tri Ly: “……” Cái quái gì đây? Vấn đề của hắn lại có thể giải quyết bằng phương pháp cổ lỗ sĩ này?
Mặc kệ như thế nào, thương thế cuối cùng cũng ngừng mở rộng. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai cánh tay trần vòng ra sau lưng hắn, cách một lớp áo mỏng manh mà ôm chặt lấy Tạ Thần.
Nhiệt độ cơ thể giao hòa, da thịt dán vào nhau cảm giác thực kỳ lạ. Nàng vô thức cử động, hai khối mềm mại trước ngực cũng di chuyển chạm vào Tạ Thần. Da thịt dán vào nhau đã đủ kỳ quái, cọ xát lại càng… Tri Ly đơ ra nửa ngày, hồi lâu sau, nàng mới cam chịu mà đè lên người hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta hy sinh nhiều đến thế này, Tôn thượng, khi ngài tỉnh dậy nhất định phải chịu trách nhiệm đấy.”
Nàng nằm trên người Tạ Thần, hai mắt đăm đăm nhìn vào hư không, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.
Khi Tạ Thần tỉnh lại, trời đất xung quanh đã xám xịt.
Hắn rũ mắt xuống, nhìn ai đó đang ngủ ngon lành trên người mình, hồi lâu đều không nói lời nào.
Khi Tri Ly tỉnh lại, quần áo đã được mặc chỉnh tề, vẻ mặt Tạ Thần bình tĩnh mà ngồi bên cạnh nàng. Nếu không phải chung quanh đầy đất đá hỗn độn, nàng thật sự cho rằng cái gì cũng chưa hề xảy ra.
“Vì sao lại cứu ta?” Tạ Thần hỏi.
Tri Ly hiểu rõ đây là thời điểm hoàn hảo để tỏ lòng trung thành:
“Đương nhiên là bởi vì ta trung thành tuyệt đối với Tôn thượng, nguyện toàn tâm toàn ý cống hiến……”
“Ồ.” Tạ Thần nhìn nàng một cái, “Thế thì thật đáng tiếc, nếu như ta chết, ngươi chỉ cần ăn nội đan của ta, dù linh căn ngươi đã hóa đá, ít nhất cũng có thể đột phá đến kỳ Nguyên Anh, rời khỏi nơi này là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro