Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 33
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
“Tới rồi?” Tri Ly tức khắc kinh ngạc, lời còn chưa dứt liền nhận thấy được đường chân trời phía trước giống như đang rung động.
Nàng mê mang ngẩng đầu, chỉ thấy mặt đất gồ ghề đột nhiên tốc lên như một tấm thảm, sau đó cuốn về phía mặt trời, tạo thành một cái bóng to lớn che khuất ánh sáng vốn đã mờ nhạt của bầu trời, gắt gao che trước mặt nàng cùng Tạ Thần.
Tri Ly nhìn về phía mặt đất rộng lớn dựng đứng, đám cỏ khô héo phía trên sống động như rắn nước, trong đầu nàng chỉ hiện lên một câu ——
Đến cả đất ở Vạn Ma uyên… cũng đều thành tinh rồi?
Trong lúc nàng đang bối rối, giữa đám cỏ khô đột nhiên lộ ra mấy trăm cái đầu người dữ tợn. Mỗi một cái đều trong tư thế cực kỳ vặn vẹo mà nhìn về phía bọn họ.
Cái này…… đáng sợ quá đi! Tri Ly thở hổn hển, cố hết sức giữ bình tĩnh:
“Tôn thượng, đây là cái gì!”
“Ác quỷ nhập hồn.” Tạ Thần trả lời xong, đem nàng kéo vào trong lòng, cúi người tựa lên cổ nàng.
Tri Ly còn chưa phục hồi tinh thần sau cú sốc mấy trăm cái đầu người xếp thành hàng kia, liền nhận thấy chóp mũi hắn lướt qua xương quai xanh của mình, một đường như gần như xa lưu luyến quét đến vành tai, sau đó hít vào thật mạnh một ngụm khí tức của nàng.
“…… Tôn thượng, ngài làm gì vậy?” Trên cổ quá nhột, nàng không nhịn được mà rụt người lại một chút.
Tạ Thần đứng thẳng lại, bình tĩnh trả lời:
“Muốn tính sổ, trước tiên phải ổn định thần hồn một chút.”
Tri Ly: “……” Tốt lắm, lý do đầy đủ, không hề giống chơi trò lưu manh chút nào.
Nàng nhếch khóe môi, đang muốn nói cái gì đó, mấy trăm cái đầu người đột nhiên đồng thời mở đôi môi đen tím ra, cùng nhau phát ra tiếng hét bén nhọn thê lương.
Thanh âm dường như có thực chất, hóa thành làn sóng không khí lao về phía hai người họ.
Áo quần quanh thân Tạ Thần phần phật, tóc tai bay loạn, hắn nhếch khóe môi, trong đáy mắt lại không hề có ý cười:
“Bản lĩnh chỉ có chừng này?”
Lời còn chưa dứt, hắn đã giơ tay phiên chưởng, một cổ linh lực thuần khiết đánh về phía mặt đất đang dựng đứng. Chỉ trong nháy mắt, mặt đất bốc cháy lên hừng hực lửa lớn, đám đầu người lộ ra vẻ mặt đau đớn, chìm trong ngọn lửa mà vùng vẫy gầm thét.
Lưỡi lửa xuyên qua bầu trời, ma khí xung quanh bất an đong đưa. Tạ Thần nhàn tản mà đặt hai tay lên thắt lưng, tay phải bị trói định của Tri Ly nhanh nhảu phối hợp mà ghé qua, tránh làm chậm trễ Ma Tôn đại nhân xả giận.
Nàng mê mang ngẩng đầu, chỉ thấy mặt đất gồ ghề đột nhiên tốc lên như một tấm thảm, sau đó cuốn về phía mặt trời, tạo thành một cái bóng to lớn che khuất ánh sáng vốn đã mờ nhạt của bầu trời, gắt gao che trước mặt nàng cùng Tạ Thần.
Tri Ly nhìn về phía mặt đất rộng lớn dựng đứng, đám cỏ khô héo phía trên sống động như rắn nước, trong đầu nàng chỉ hiện lên một câu ——
Đến cả đất ở Vạn Ma uyên… cũng đều thành tinh rồi?
Trong lúc nàng đang bối rối, giữa đám cỏ khô đột nhiên lộ ra mấy trăm cái đầu người dữ tợn. Mỗi một cái đều trong tư thế cực kỳ vặn vẹo mà nhìn về phía bọn họ.
Cái này…… đáng sợ quá đi! Tri Ly thở hổn hển, cố hết sức giữ bình tĩnh:
“Tôn thượng, đây là cái gì!”
“Ác quỷ nhập hồn.” Tạ Thần trả lời xong, đem nàng kéo vào trong lòng, cúi người tựa lên cổ nàng.
Tri Ly còn chưa phục hồi tinh thần sau cú sốc mấy trăm cái đầu người xếp thành hàng kia, liền nhận thấy chóp mũi hắn lướt qua xương quai xanh của mình, một đường như gần như xa lưu luyến quét đến vành tai, sau đó hít vào thật mạnh một ngụm khí tức của nàng.
“…… Tôn thượng, ngài làm gì vậy?” Trên cổ quá nhột, nàng không nhịn được mà rụt người lại một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Thần đứng thẳng lại, bình tĩnh trả lời:
“Muốn tính sổ, trước tiên phải ổn định thần hồn một chút.”
Tri Ly: “……” Tốt lắm, lý do đầy đủ, không hề giống chơi trò lưu manh chút nào.
Nàng nhếch khóe môi, đang muốn nói cái gì đó, mấy trăm cái đầu người đột nhiên đồng thời mở đôi môi đen tím ra, cùng nhau phát ra tiếng hét bén nhọn thê lương.
Thanh âm dường như có thực chất, hóa thành làn sóng không khí lao về phía hai người họ.
Áo quần quanh thân Tạ Thần phần phật, tóc tai bay loạn, hắn nhếch khóe môi, trong đáy mắt lại không hề có ý cười:
“Bản lĩnh chỉ có chừng này?”
Lời còn chưa dứt, hắn đã giơ tay phiên chưởng, một cổ linh lực thuần khiết đánh về phía mặt đất đang dựng đứng. Chỉ trong nháy mắt, mặt đất bốc cháy lên hừng hực lửa lớn, đám đầu người lộ ra vẻ mặt đau đớn, chìm trong ngọn lửa mà vùng vẫy gầm thét.
Lưỡi lửa xuyên qua bầu trời, ma khí xung quanh bất an đong đưa. Tạ Thần nhàn tản mà đặt hai tay lên thắt lưng, tay phải bị trói định của Tri Ly nhanh nhảu phối hợp mà ghé qua, tránh làm chậm trễ Ma Tôn đại nhân xả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro