Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 38
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
Thân là tu giả, tu vi bị phế hiển nhiên là còn khó chịu hơn cái chết.
“Ngài…… Ngài……” Tri Ly nửa ngày cũng chưa nói nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể yên lặng câm miệng.
Tạ Thần nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, khóe môi gợi lên một tia hứng thú. Hắn cũng không lý giải được bản thân vì sao phải làm như vậy. Bất luận là nam tử trên trời hay là nữ nhân trước mắt, với hắn mà nói cùng lắm cũng chỉ là con kiến thôi.
Tra tấn một con kiến, muốn làm liền làm, hà tất gì phải tìm lý do, nếu nàng dám có nửa điểm bất mãn, vậy giết nàng. Khóe môi Tạ Thần cong lên càng ngày càng sâu, đáy mắt lại không hề có ý cười, đôi mắt lạnh băng lãnh đạm gắt gao nhìn chằm chằm Tri Ly, bất tri bất giác ngập tràn sát ý.
Còn Tri Ly, người không hề hay biết, cuối cùng cũng thở dài sau một hồi im lặng:
“Xem như hắn lớn mạng!”
Trong giọng nói bi phẫn xen lẫn sự tiếc nuối.
Tạ Thần dừng lại một chút, lửa giận quanh thân lập tức tiêu tan.
Tri Ly hồn nhiên không biết gì, vẫn còn kiêu ngạo nói:
“Tôn Thượng, trước nay không phải ngài luôn trực tiếp giết chết sao? Lần này sao lại mềm lòng như vậy? Tên này rất khôn ngoan, về sau nhất định sẽ không dám tới đây. Sau này muốn giết hắn cũng sẽ không dễ dàng…”
“Chẳng phải không quen hắn sao?” Tạ Thần ngắt lời nàng.
Tri Ly ý thức được mình lỡ miệng, “khụ khụ” một tiếng nói:
“Đúng là không quen.”
Không phải nàng không nói thật, chỉ là nàng rất lo lắng, thiết lập nhân cách hiện tại của nàng rốt cuộc là “Ái Thần Bảo” (*tên fandom của Tạ Thần).
Thân là fan bạn gái của Ma Tôn đại nhân, đột nhiên lòi ra một vị hôn phu, chẳng phải rất kỳ cục sao? Huống chi hiện tại những người thuộc Tu Tiên giới tuy rằng vẫn luôn đối đãi rất tốt với Tạ Thần, nhưng lúc sau khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì xấu, liên hệ giữa nàng và tiên môn càng ít càng tốt.
Ờ, đều là vì tự bảo vệ bản thân thôi! Trong lòng Tri Ly cảm khái một câu, trên mặt càng thêm ngoan ngoãn:
“Tôn thượng, không phải ngài muốn tu luyện sao?”
Tạ Thần nhìn chằm chằm nàng một lát, cho đến khi phía sau lưng nàng ớn lạnh cả lên, mới lấy ra một hạt châu từ túi Càn Khôn của nàng. Dưới Vạn Ma uyên, tất cả ma vật đều là oán linh ngưng kết, những hạt châu kia chính là tu vi cả đời của chúng nó, việc trước mắt hắn phải làm, đó là hấp thu hết lực lượng của những hạt châu đó.
“Ngài…… Ngài……” Tri Ly nửa ngày cũng chưa nói nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể yên lặng câm miệng.
Tạ Thần nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, khóe môi gợi lên một tia hứng thú. Hắn cũng không lý giải được bản thân vì sao phải làm như vậy. Bất luận là nam tử trên trời hay là nữ nhân trước mắt, với hắn mà nói cùng lắm cũng chỉ là con kiến thôi.
Tra tấn một con kiến, muốn làm liền làm, hà tất gì phải tìm lý do, nếu nàng dám có nửa điểm bất mãn, vậy giết nàng. Khóe môi Tạ Thần cong lên càng ngày càng sâu, đáy mắt lại không hề có ý cười, đôi mắt lạnh băng lãnh đạm gắt gao nhìn chằm chằm Tri Ly, bất tri bất giác ngập tràn sát ý.
Còn Tri Ly, người không hề hay biết, cuối cùng cũng thở dài sau một hồi im lặng:
“Xem như hắn lớn mạng!”
Trong giọng nói bi phẫn xen lẫn sự tiếc nuối.
Tạ Thần dừng lại một chút, lửa giận quanh thân lập tức tiêu tan.
Tri Ly hồn nhiên không biết gì, vẫn còn kiêu ngạo nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôn Thượng, trước nay không phải ngài luôn trực tiếp giết chết sao? Lần này sao lại mềm lòng như vậy? Tên này rất khôn ngoan, về sau nhất định sẽ không dám tới đây. Sau này muốn giết hắn cũng sẽ không dễ dàng…”
“Chẳng phải không quen hắn sao?” Tạ Thần ngắt lời nàng.
Tri Ly ý thức được mình lỡ miệng, “khụ khụ” một tiếng nói:
“Đúng là không quen.”
Không phải nàng không nói thật, chỉ là nàng rất lo lắng, thiết lập nhân cách hiện tại của nàng rốt cuộc là “Ái Thần Bảo” (*tên fandom của Tạ Thần).
Thân là fan bạn gái của Ma Tôn đại nhân, đột nhiên lòi ra một vị hôn phu, chẳng phải rất kỳ cục sao? Huống chi hiện tại những người thuộc Tu Tiên giới tuy rằng vẫn luôn đối đãi rất tốt với Tạ Thần, nhưng lúc sau khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì xấu, liên hệ giữa nàng và tiên môn càng ít càng tốt.
Ờ, đều là vì tự bảo vệ bản thân thôi! Trong lòng Tri Ly cảm khái một câu, trên mặt càng thêm ngoan ngoãn:
“Tôn thượng, không phải ngài muốn tu luyện sao?”
Tạ Thần nhìn chằm chằm nàng một lát, cho đến khi phía sau lưng nàng ớn lạnh cả lên, mới lấy ra một hạt châu từ túi Càn Khôn của nàng. Dưới Vạn Ma uyên, tất cả ma vật đều là oán linh ngưng kết, những hạt châu kia chính là tu vi cả đời của chúng nó, việc trước mắt hắn phải làm, đó là hấp thu hết lực lượng của những hạt châu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro