Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 40
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
Tri Ly “chậc” một tiếng, quay đầu về sau nhìn đôi mắt nhắm chặt của Tạ Thần.
Ngũ quan anh tuấn, đẹp như tranh vẽ, không thể so sánh vẻ đẹp này với những người thường.
Tri Ly nhịn không được chạm nhẹ lên, cảm thán một câu: “Dáng vẻ lớn lên soái quá đi!”
Tạ Thần không phản ứng, im lặng như tượng.
Đối diện mặt của Tạ Thần, nàng nổi hứng sờ mó lung tung hết xoa lại véo, vui vẻ chơi mà không để ý va phải ánh mắt sát khí.
Hai tay nàng lúc này tê dại, tay vẫn đang nhéo mặt Tạ Thần chưa buông, kéo theo tay trái Tạ Thần bị Đồng Tâm Toả khóa, giơ lên khiến ba tay cùng lúc như làm chuyện xấu.
Không gian trở nên yên lặng đến lạ thường, Tri Ly chợt nở nụ cười cứng ngắc.
Nàng xấu hổ buông tay, ngó lơ không thèm để ý trên mặt Tạ Thần xuất hiện vết đỏ nhàn nhạt, bình tĩnh nói: “Tôn thượng, ngài tỉnh rồi.”
Tạ Thần gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Sau lưng bị nhìn đến phát run, Tri Ly mở miệng định nói gì đó xoa dịu bầu không khí, bỗng một lực mạnh kéo qua, bất ngờ rơi vào cái ôm mạnh mẽ, nàng cảm thấy đối phương như muốn đem nàng khảm vào thân thể.
Thiếu chút nữa chết ngạt, nàng mặt đỏ phừng phừng, vươn tay vỗ lưng hắn: “Tôn thượng, ngài nhẹ chút, ta không thở nổi.”
Tạ Thần vờ không nghe, giữ nguyên tư thế cũ đem mặt vùi vào cổ nàng, dùng sức hít lấy hương thơm trên người nàng.
Không đủ, vẫn chưa đủ.
Lông mày hắn nhíu chặt, đáy mắt hiện sát khí, nhận thấy mùi hương ở cổ không đủ, hắn hạ thấp người xuống cắn lấy cổ áo của nàng kéo ra.
Vạt áo trượt xuống, bả vai mịn màng bị gió lạnh thổi qua run rẩy, còn chưa kịp nói, Tri Ly cảm giác được sự ấm áp dựa vào.
Là mặt của Tạ Thần.
Tri Ly im lặng ôm chặt hắn, làm một công cụ cực kỳ có trách nhiệm.
Nhưng vẫn không đủ.
Linh lực toả ra ngày một nhiều, mặt đất cùng lúc rung chuyển, trên người hắn bắt đầu xuất hiện những đường nét hoa văn quen thuộc, không khí cuồn cuộn như đun sôi, khuôn mặt hắn càng ngày càng vặn vẹo.
Mặt mày của Tạ Thần trở nên hung dữ, cảm xúc dần biến hoá. Theo bản năng, Tri Ly cảm nhận nguy hiểm, vừa định xoa dịu chút bầu không khí đột nhiên cơn đau từ xương quai xanh truyền đến.
Tên cẩu Tạ Thần này… dám cắn nàng!
Tri Ly ra sức vùng vẫy, cánh tay hắn giống như rắn quấn chặt lấy khiến nàng làm thế nào cũng không thể thoát ra.
“Aaa tôn thượng, ngài có còn là người không?” Nàng đau đớn bật khóc nức nở, tức giận mắng: “Ngài là chó sao, đi cắn người lung tung! Thả ra cho ta, thả ra!”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống chạm vào da thịt Tạ Thần, ánh mắt hắn chuyển động, sát khí trong người tản dần đi.
Hắn ngồi thẳng dậy, buông sương quai xanh của nàng ra, tầm mắt dừng lại nơi mình vừa cắn.
Ngũ quan anh tuấn, đẹp như tranh vẽ, không thể so sánh vẻ đẹp này với những người thường.
Tri Ly nhịn không được chạm nhẹ lên, cảm thán một câu: “Dáng vẻ lớn lên soái quá đi!”
Tạ Thần không phản ứng, im lặng như tượng.
Đối diện mặt của Tạ Thần, nàng nổi hứng sờ mó lung tung hết xoa lại véo, vui vẻ chơi mà không để ý va phải ánh mắt sát khí.
Hai tay nàng lúc này tê dại, tay vẫn đang nhéo mặt Tạ Thần chưa buông, kéo theo tay trái Tạ Thần bị Đồng Tâm Toả khóa, giơ lên khiến ba tay cùng lúc như làm chuyện xấu.
Không gian trở nên yên lặng đến lạ thường, Tri Ly chợt nở nụ cười cứng ngắc.
Nàng xấu hổ buông tay, ngó lơ không thèm để ý trên mặt Tạ Thần xuất hiện vết đỏ nhàn nhạt, bình tĩnh nói: “Tôn thượng, ngài tỉnh rồi.”
Tạ Thần gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Sau lưng bị nhìn đến phát run, Tri Ly mở miệng định nói gì đó xoa dịu bầu không khí, bỗng một lực mạnh kéo qua, bất ngờ rơi vào cái ôm mạnh mẽ, nàng cảm thấy đối phương như muốn đem nàng khảm vào thân thể.
Thiếu chút nữa chết ngạt, nàng mặt đỏ phừng phừng, vươn tay vỗ lưng hắn: “Tôn thượng, ngài nhẹ chút, ta không thở nổi.”
Tạ Thần vờ không nghe, giữ nguyên tư thế cũ đem mặt vùi vào cổ nàng, dùng sức hít lấy hương thơm trên người nàng.
Không đủ, vẫn chưa đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lông mày hắn nhíu chặt, đáy mắt hiện sát khí, nhận thấy mùi hương ở cổ không đủ, hắn hạ thấp người xuống cắn lấy cổ áo của nàng kéo ra.
Vạt áo trượt xuống, bả vai mịn màng bị gió lạnh thổi qua run rẩy, còn chưa kịp nói, Tri Ly cảm giác được sự ấm áp dựa vào.
Là mặt của Tạ Thần.
Tri Ly im lặng ôm chặt hắn, làm một công cụ cực kỳ có trách nhiệm.
Nhưng vẫn không đủ.
Linh lực toả ra ngày một nhiều, mặt đất cùng lúc rung chuyển, trên người hắn bắt đầu xuất hiện những đường nét hoa văn quen thuộc, không khí cuồn cuộn như đun sôi, khuôn mặt hắn càng ngày càng vặn vẹo.
Mặt mày của Tạ Thần trở nên hung dữ, cảm xúc dần biến hoá. Theo bản năng, Tri Ly cảm nhận nguy hiểm, vừa định xoa dịu chút bầu không khí đột nhiên cơn đau từ xương quai xanh truyền đến.
Tên cẩu Tạ Thần này… dám cắn nàng!
Tri Ly ra sức vùng vẫy, cánh tay hắn giống như rắn quấn chặt lấy khiến nàng làm thế nào cũng không thể thoát ra.
“Aaa tôn thượng, ngài có còn là người không?” Nàng đau đớn bật khóc nức nở, tức giận mắng: “Ngài là chó sao, đi cắn người lung tung! Thả ra cho ta, thả ra!”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống chạm vào da thịt Tạ Thần, ánh mắt hắn chuyển động, sát khí trong người tản dần đi.
Hắn ngồi thẳng dậy, buông sương quai xanh của nàng ra, tầm mắt dừng lại nơi mình vừa cắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro