Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 44
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
Chả trách tỉnh lại lâu như vậy rồi mà hắn cũng chưa từng nói về việc rời đi, thì ra là hắn không thể ra được, Tri Ly im lặng nhìn Tạ Thần, tâm trí nàng đang nhanh chóng suy nghĩ, làm thế nào để dùng tư cách thuộc hạ bày tỏ sự tức giận của mình đối với vấn đề này mà không phân biệt thiện ác.
Một lúc lâu, nàng mới có vẻ buồn bã và tức giận: "Tiên tôn thật là quá bắt nạt người rồi!”
Mí mắt Tạ Thần giật giật, hắn nhìn nàng như đang nhìn thứ gì đó kỳ lạ.
Tri Ly dừng một chút, sau đó đổi chủ đề: "Vậy, tôn thượng, chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Tạ Thần không nhanh không chậm mà mở miệng: “Tu luyện.”
...Được rồi, thật là không bất ngờ chút nào.
Tạ Thần một lần nữa tiến vào quá trình tu luyện, Tri Ly buồn chán khi phải ở một mình, nàng dựa vào đá nghe tên bảo vật.
Đúng vậy, trên đỉnh vách đá bọn họ vẫn đang dâng các bảo vật, các môn phái ngày càng dâng lên nhiều bảo vật, đồng nghĩa với việc có sự cạnh tranh rất khốc liệt.
"Kiếm tông dâng lên ma tôn một thanh thượng cổ thần kiếm và hai lò luyện kim…”
“Thuận Sơn giáo dâng lên mười loại thần khí cấp một, mười hộp tiên dược, trăm loại quái thú.”
“Địch m Các dâng lên ma tôn một cây cổ cầm, trong hộp còn có ba cuốn sách phép..…”
m thanh truyền xuống hết đợt này đến đợt khác, vang vọng suốt một ngày, chỉ khi về đêm vực sâu mới được yên tĩnh. Là thủ lĩnh của một môn phái nhỏ bé, lúc đầu Tri Ly đã rất ngạc nhiên khi nghe được những món bảo vật đó, nhưng khi nghe quá nhiều liền cảm thấy thờ ơ với chúng.
Lại là một buổi sáng sớm u ám nữa, tên các món bảo vật lại vang vọng khắp vực sâu như đồng hồ báo thức vậy.
Tri Ly ngáp một cái, chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra, việc đầu tiên chính là nhìn Tạ Thần, hắn nhận thấy trong người có chút linh lực tràn ngập, liền chủ động tiến lên một bước kề sát.
Linh lực ổn định, nếp nhăn giữa hai lông mày của Tạ Thần dần dần dãn ra. Tri Ly hài lòng, lén lút cử động tay phải, tay trái của Tạ Thần lập tức theo sau.
Tri Ly mở các ngón tay ra, chợt nảy ra ý tưởng ghép chúng lại với bàn tay của Tạ Thần để so sánh kích thước.
"Không hổ là tôn thượng, ngay cả tay cũng dài hơn người bình thường!" Tri Ly thở dài nhìn
ngón tay của Tạ Thần dài hơn mình một chút, chợt nghĩ đến một câu nói nào đó được lưu
truyền rộng rãi trong xã hội hiện đại —
Người ta nói rằng kích thước bàn tay của nam nhân tương đương với kích cỡ của nơi đó trên cơ thể…..
Ánh mắt Tri Ly không khống chế được mà dao động, khi sắp nhìn đến vị trí phía dưới thắt lưng, trong đầu đột nhiên nghe được một giọng nói ngọt ngào, yểu điệu: "Thiếp Nguyệt Nhi… ”
Một lúc lâu, nàng mới có vẻ buồn bã và tức giận: "Tiên tôn thật là quá bắt nạt người rồi!”
Mí mắt Tạ Thần giật giật, hắn nhìn nàng như đang nhìn thứ gì đó kỳ lạ.
Tri Ly dừng một chút, sau đó đổi chủ đề: "Vậy, tôn thượng, chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Tạ Thần không nhanh không chậm mà mở miệng: “Tu luyện.”
...Được rồi, thật là không bất ngờ chút nào.
Tạ Thần một lần nữa tiến vào quá trình tu luyện, Tri Ly buồn chán khi phải ở một mình, nàng dựa vào đá nghe tên bảo vật.
Đúng vậy, trên đỉnh vách đá bọn họ vẫn đang dâng các bảo vật, các môn phái ngày càng dâng lên nhiều bảo vật, đồng nghĩa với việc có sự cạnh tranh rất khốc liệt.
"Kiếm tông dâng lên ma tôn một thanh thượng cổ thần kiếm và hai lò luyện kim…”
“Thuận Sơn giáo dâng lên mười loại thần khí cấp một, mười hộp tiên dược, trăm loại quái thú.”
“Địch m Các dâng lên ma tôn một cây cổ cầm, trong hộp còn có ba cuốn sách phép..…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
m thanh truyền xuống hết đợt này đến đợt khác, vang vọng suốt một ngày, chỉ khi về đêm vực sâu mới được yên tĩnh. Là thủ lĩnh của một môn phái nhỏ bé, lúc đầu Tri Ly đã rất ngạc nhiên khi nghe được những món bảo vật đó, nhưng khi nghe quá nhiều liền cảm thấy thờ ơ với chúng.
Lại là một buổi sáng sớm u ám nữa, tên các món bảo vật lại vang vọng khắp vực sâu như đồng hồ báo thức vậy.
Tri Ly ngáp một cái, chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra, việc đầu tiên chính là nhìn Tạ Thần, hắn nhận thấy trong người có chút linh lực tràn ngập, liền chủ động tiến lên một bước kề sát.
Linh lực ổn định, nếp nhăn giữa hai lông mày của Tạ Thần dần dần dãn ra. Tri Ly hài lòng, lén lút cử động tay phải, tay trái của Tạ Thần lập tức theo sau.
Tri Ly mở các ngón tay ra, chợt nảy ra ý tưởng ghép chúng lại với bàn tay của Tạ Thần để so sánh kích thước.
"Không hổ là tôn thượng, ngay cả tay cũng dài hơn người bình thường!" Tri Ly thở dài nhìn
ngón tay của Tạ Thần dài hơn mình một chút, chợt nghĩ đến một câu nói nào đó được lưu
truyền rộng rãi trong xã hội hiện đại —
Người ta nói rằng kích thước bàn tay của nam nhân tương đương với kích cỡ của nơi đó trên cơ thể…..
Ánh mắt Tri Ly không khống chế được mà dao động, khi sắp nhìn đến vị trí phía dưới thắt lưng, trong đầu đột nhiên nghe được một giọng nói ngọt ngào, yểu điệu: "Thiếp Nguyệt Nhi… ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro