Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 46
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
Nữ nhân: “..... Cái gì? ”
"Tên ta là Mỹ Mỹ." Tri Ly vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể trở lại Thượng Thanh tông, nếu mọi người biết nàng đã sống cùng với Tạ Thần, thì tương lai sẽ khó có chỗ cho nàng quay trở lại.
Nữ nhân hiển nhiên rất khó hiểu vì sao lại có người có tên như vậy, nàng do dự hồi lâu mới nói: "Mỹ Mỹ….. Bằng hữu, xin hỏi Ma Tôn đại nhân là xảy ra chuyện gì?”
"À, đang tu luyện." Tri Ly vừa nói vừa dừng lại một chút, "Các người không phải năm mươi người sao? Tại sao bây giờ chỉ có sáu người?”
Người phụ nữ: "Vực sâu quá lớn, khi rơi xuống bọn họ liền phân tán. Ta đã phát đi tín hiệu, ta nghĩ bọn họ sẽ sớm tới đây thôi."
Nữ nhân còn chưa dứt lời, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, mọi người ngẩng đầu liền nhìn thấy một người nữ tử bị một linh hồn xa lạ xé thành từng mảnh, trong nháy mắt biến mất vào hư vô.
Sau tiếng hét là tiếng gầm của dã thú, tiếng kêu của những linh hồn phẫn nộ và nhiều động tĩnh không rõ ràng. Những người tu luyện có khứu giác nhạy bén, dù ở xa cũng có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Sắc mặt các nàng dần dần tái nhợt.
Tri ly có chút muốn nôn mửa, nhưng kìm lại: “Nỗi sợ hãi thực sự trong Vạn Ma không phải là năng lượng ma quỷ, mà là những linh hồn phẫn nộ khắp nơi. Các ngươi thật may mắn khi rơi xuống đúng nơi, vì thế mới giữ được mạng của mình. ”
Toàn bộ vực Vạn Ma, chỉ có xung quanh Tạ Thần là sạch sẽ.
Nàng thở dài nói: “Khi tôn thượng còn chưa tỉnh lại, ngươi nên đi nhanh đi, nếu đi thẳng sẽ không gặp phải oán linh." Tạ Thần ở đây để canh gác yêu ma không dám đến gần, và họ được áo choàng bảo vệ nên họ có thể trốn thoát, không khó khăn gì.
Sau khi nghe lời khuyên nhủ của nàng, mấy người nhìn nhau, cuối cùng người nữ nhân phía trước lên tiếng: "Đừng lo lắng, bằng hữu Mỹ Mỹ, chúng ta chỉ muốn hầu hạ tôn thượng, hoàn toàn không có ý định làm hại bất cứ ai.”
“Ta không có nói ngươi có ý xấu.” Tri Ly liếc nhìn Tạ Thần đang trầm mặc, càng khéo léo nhắc nhở, “Chỉ là tôn thượng thích thanh tịnh, không thích có người khác hầu hạ, ta nghĩ tốt nhất các người nên rời đi.”
Nếu không phải nàng biết Tạ Thần dù tu luyện cũng không hoàn toàn vô tri vô giác, nàng đã bảo bọn họ chạy đi.
Nữ tử nghe vậy, liếc nhìn hai cánh tay đang kề sát nhau, Tri Ly lặng lẽ kéo tay áo xuống, che đi chiếc khóa Đồng Tâm.
Khóa Đồng Tâm là thần khí tình yêu, không ai đeo nó trước mặt người khác, Tri Ly che nó lại chỉ để bảo vệ danh tiếng của Ma Tôn, nhưng trong mắt nữ nhân, nó trở thành một hành động lo lắng Tạ Thần bị cướp đi, tỏ rõ sự thị uy.
"Tên ta là Mỹ Mỹ." Tri Ly vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể trở lại Thượng Thanh tông, nếu mọi người biết nàng đã sống cùng với Tạ Thần, thì tương lai sẽ khó có chỗ cho nàng quay trở lại.
Nữ nhân hiển nhiên rất khó hiểu vì sao lại có người có tên như vậy, nàng do dự hồi lâu mới nói: "Mỹ Mỹ….. Bằng hữu, xin hỏi Ma Tôn đại nhân là xảy ra chuyện gì?”
"À, đang tu luyện." Tri Ly vừa nói vừa dừng lại một chút, "Các người không phải năm mươi người sao? Tại sao bây giờ chỉ có sáu người?”
Người phụ nữ: "Vực sâu quá lớn, khi rơi xuống bọn họ liền phân tán. Ta đã phát đi tín hiệu, ta nghĩ bọn họ sẽ sớm tới đây thôi."
Nữ nhân còn chưa dứt lời, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, mọi người ngẩng đầu liền nhìn thấy một người nữ tử bị một linh hồn xa lạ xé thành từng mảnh, trong nháy mắt biến mất vào hư vô.
Sau tiếng hét là tiếng gầm của dã thú, tiếng kêu của những linh hồn phẫn nộ và nhiều động tĩnh không rõ ràng. Những người tu luyện có khứu giác nhạy bén, dù ở xa cũng có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Sắc mặt các nàng dần dần tái nhợt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tri ly có chút muốn nôn mửa, nhưng kìm lại: “Nỗi sợ hãi thực sự trong Vạn Ma không phải là năng lượng ma quỷ, mà là những linh hồn phẫn nộ khắp nơi. Các ngươi thật may mắn khi rơi xuống đúng nơi, vì thế mới giữ được mạng của mình. ”
Toàn bộ vực Vạn Ma, chỉ có xung quanh Tạ Thần là sạch sẽ.
Nàng thở dài nói: “Khi tôn thượng còn chưa tỉnh lại, ngươi nên đi nhanh đi, nếu đi thẳng sẽ không gặp phải oán linh." Tạ Thần ở đây để canh gác yêu ma không dám đến gần, và họ được áo choàng bảo vệ nên họ có thể trốn thoát, không khó khăn gì.
Sau khi nghe lời khuyên nhủ của nàng, mấy người nhìn nhau, cuối cùng người nữ nhân phía trước lên tiếng: "Đừng lo lắng, bằng hữu Mỹ Mỹ, chúng ta chỉ muốn hầu hạ tôn thượng, hoàn toàn không có ý định làm hại bất cứ ai.”
“Ta không có nói ngươi có ý xấu.” Tri Ly liếc nhìn Tạ Thần đang trầm mặc, càng khéo léo nhắc nhở, “Chỉ là tôn thượng thích thanh tịnh, không thích có người khác hầu hạ, ta nghĩ tốt nhất các người nên rời đi.”
Nếu không phải nàng biết Tạ Thần dù tu luyện cũng không hoàn toàn vô tri vô giác, nàng đã bảo bọn họ chạy đi.
Nữ tử nghe vậy, liếc nhìn hai cánh tay đang kề sát nhau, Tri Ly lặng lẽ kéo tay áo xuống, che đi chiếc khóa Đồng Tâm.
Khóa Đồng Tâm là thần khí tình yêu, không ai đeo nó trước mặt người khác, Tri Ly che nó lại chỉ để bảo vệ danh tiếng của Ma Tôn, nhưng trong mắt nữ nhân, nó trở thành một hành động lo lắng Tạ Thần bị cướp đi, tỏ rõ sự thị uy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro