Xuyên Thư: Ma Tôn Càng Ngày Càng Điên Rồi
Chương 49
Sơn Hữu Thanh Mộc
2024-08-22 21:45:05
Tạ Thần giật mình.
"Ngài bắt ta hôn.” Tri Ly ngây thơ, ngoan ngoãn.
Tạ Thần nheo lại đôi mắt dài: “Ta bắt ngươi hôn khi nào?”
“Vừa rồi ngài nhìn ta.” Tri Ly mở to mắt, “Người ta nói, khi một nam nhân nhìn chằm chằm một nữ nhân, chính là hắn ta đang muốn nữ nhân hôn mình.”
Tạ Thần: “…………”
Lại một lần nữa dùng trí tuệ của mình để giải quyết nguy hiểm, Tri Ly đã quyết tâm về sau nhất định phải làm người thành thật, không dám chơi trò tâm cơ với Ma Tôn đại nhân nữa.
Tuy rằng Tạ Thần thật sự đáng sợ, nhưng xét thấy hắn là người sống duy nhất ở Vạn Ma Uyên có thể cùng mình nói chuyện vài câu, Tri Ly lắm lời thật sự rất trân trọng thời gian hắn thanh tỉnh.
"Vài ngày trước, trong vùng hoang dã đột nhiên xuất hiện một luồng ma lực hỗn loạn, hình như vì tranh giành địa bàn mà đánh nhau, thật kỳ lạ, mọi người đều đã chết rồi, háo thắng như vậy để làm gì, không thể sống hòa bình được sao?"
"Mục Dã tông đã gửi rất nhiều điểm tâm đến, nhưng không có sự cho phép của ngài nên không dám gửi vào, tất cả đều được đặt trên đỉnh núi, ta đoán thời gian qua lâu như vậy, khẳng định là không ăn được."
“A đúng rồi, mấy môn phái tặng một ít linh dược, hình như để ổn định thần hồn? Ngài có cần không? Còn có Đính m các tặng một cây đàn và ba bộ môn pháp.”
Tri Ly ríu rít nói chuyện, toàn bộ quá trình, Tạ Thần đều không có đáp lời, nghe được tới Đính m Các hắn mới ngước lên nhìn nàng một cái : “Đính m Các?"
"Đúng vậy, chính là tiên môn lấy âm luật tu đạo.” Tri Ly trả lời xong mới nhớ tới đôi đương kim Tiên Tôn đạo lữ rất lâu rất lâu về trước là đại đệ tử của Đính m Các.
Tri Ly đột nhiên tức giận: "Đính m Các thật là ngu ngốc, vậy mà muốn dùng vài cái công pháp đuổi tôn thượng đi, thật sự là tội đáng muôn..."
"Công pháp đâu?" Tạ Thần xen ngang hỏi.
"Gì?" Tri Ly ngẩn người.
"Công pháp." Tạ Thần lặp lại một lần nữa.
Tri Ly bối rối hồi lâu mới bình tĩnh lại: "Trên, trên vách đá, vì ngài đã làm Chu Bạc bị thương, nên không ai dám đưa đồ vào trong mà không được phép của ngài”.
Ngoại trừ phái Côn Luân ban đầu, tiên môn khác không được phép đưa đồ vào trong vực, cũng không dám tự tiện mang đi, phỏng chừng Đính m các cũng vậy.
Tạ Thần như suy tư gì mà nhìn về phía không trung.
Một khắc sau, công pháp của Đính m các rơi xuống.
“Ma tôn đại nhân, ngài còn cần gì nữa?" Đệ tử tiên môn phụ trách tìm công pháp dò hỏi.
Tạ Thần: "Cút.”
"Tuân lệnh."
Tri Ly: "...." Tên chó săn này so với nàng còn chuyên nghiệp hơn.
Tạ Thần cầm lấy công pháp bắt đầu xem. Tri Ly nhịn không được thò đầu lại gần: "Tôn thượng, công pháp này rất lợi hại sao?"
"Ừm."
"Ngài bắt ta hôn.” Tri Ly ngây thơ, ngoan ngoãn.
Tạ Thần nheo lại đôi mắt dài: “Ta bắt ngươi hôn khi nào?”
“Vừa rồi ngài nhìn ta.” Tri Ly mở to mắt, “Người ta nói, khi một nam nhân nhìn chằm chằm một nữ nhân, chính là hắn ta đang muốn nữ nhân hôn mình.”
Tạ Thần: “…………”
Lại một lần nữa dùng trí tuệ của mình để giải quyết nguy hiểm, Tri Ly đã quyết tâm về sau nhất định phải làm người thành thật, không dám chơi trò tâm cơ với Ma Tôn đại nhân nữa.
Tuy rằng Tạ Thần thật sự đáng sợ, nhưng xét thấy hắn là người sống duy nhất ở Vạn Ma Uyên có thể cùng mình nói chuyện vài câu, Tri Ly lắm lời thật sự rất trân trọng thời gian hắn thanh tỉnh.
"Vài ngày trước, trong vùng hoang dã đột nhiên xuất hiện một luồng ma lực hỗn loạn, hình như vì tranh giành địa bàn mà đánh nhau, thật kỳ lạ, mọi người đều đã chết rồi, háo thắng như vậy để làm gì, không thể sống hòa bình được sao?"
"Mục Dã tông đã gửi rất nhiều điểm tâm đến, nhưng không có sự cho phép của ngài nên không dám gửi vào, tất cả đều được đặt trên đỉnh núi, ta đoán thời gian qua lâu như vậy, khẳng định là không ăn được."
“A đúng rồi, mấy môn phái tặng một ít linh dược, hình như để ổn định thần hồn? Ngài có cần không? Còn có Đính m các tặng một cây đàn và ba bộ môn pháp.”
Tri Ly ríu rít nói chuyện, toàn bộ quá trình, Tạ Thần đều không có đáp lời, nghe được tới Đính m Các hắn mới ngước lên nhìn nàng một cái : “Đính m Các?"
"Đúng vậy, chính là tiên môn lấy âm luật tu đạo.” Tri Ly trả lời xong mới nhớ tới đôi đương kim Tiên Tôn đạo lữ rất lâu rất lâu về trước là đại đệ tử của Đính m Các.
Tri Ly đột nhiên tức giận: "Đính m Các thật là ngu ngốc, vậy mà muốn dùng vài cái công pháp đuổi tôn thượng đi, thật sự là tội đáng muôn..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Công pháp đâu?" Tạ Thần xen ngang hỏi.
"Gì?" Tri Ly ngẩn người.
"Công pháp." Tạ Thần lặp lại một lần nữa.
Tri Ly bối rối hồi lâu mới bình tĩnh lại: "Trên, trên vách đá, vì ngài đã làm Chu Bạc bị thương, nên không ai dám đưa đồ vào trong mà không được phép của ngài”.
Ngoại trừ phái Côn Luân ban đầu, tiên môn khác không được phép đưa đồ vào trong vực, cũng không dám tự tiện mang đi, phỏng chừng Đính m các cũng vậy.
Tạ Thần như suy tư gì mà nhìn về phía không trung.
Một khắc sau, công pháp của Đính m các rơi xuống.
“Ma tôn đại nhân, ngài còn cần gì nữa?" Đệ tử tiên môn phụ trách tìm công pháp dò hỏi.
Tạ Thần: "Cút.”
"Tuân lệnh."
Tri Ly: "...." Tên chó săn này so với nàng còn chuyên nghiệp hơn.
Tạ Thần cầm lấy công pháp bắt đầu xem. Tri Ly nhịn không được thò đầu lại gần: "Tôn thượng, công pháp này rất lợi hại sao?"
"Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro