Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi

Bóp Chân Cho Cô

Trà Trà Nịnh Mông

2024-09-01 11:00:12

Từ sau khi xuyên tới đây, cuộc sống càng ngày càng hỏng bét, tất cả là vì mấy chuyện sốt ruột Khương Nghênh Xuân bịa ra cho cô.

Hoắc Chiến Thần xoay người rời đi. Hắn tìm tới Chu Mạt, hỏi: “Hôm nay kêu cậu đi theo Khương Vãn Đồng, cô ấy đã đi đâu?”

Chu Mạt nhớ tới lời cảnh cáo của Khương Vãn Đồng, hơi do dự rồi nói: “Tới huyện thành.”

Hoắc Chiến Thần không kìm được hỏi: “Tôi muốn hỏi cô ấy tới huyện thành làm gì?”

“Cụ thể không rõ, nhưng huyện thành xa như vậy mà chị dâu đi bộ, đoán chừng chân đã chết lặng rồi.”

Chu Mạt biết, dựa vào tính cách của Hoắc Chiến Thần, mặc dù anh ấy không thích Khương Vãn Đồng nhưng chắc chắn sẽ không cho phép Khương Vãn Đồng tới nơi nguy hiểm như chợ đen.

Nhưng Chu Mạt lại thấy được hi vọng từ trên người Khương Vãn Đồng, cho nên hắn ta quyết định giấu giếm.

Nhưng nghĩ tới tình cảm của hai người, hắn ta lại thúc giục:

“Anh về nhà nhớ phải đối xử tốt với chị dâu, chị ấy mệt mỏi lắm rồi, không có việc gì đừng ầm ĩ với chị ấy. Anh cũng nên thu liễm tính tình bớt đi, có thể nhịn được chút nào hay chút ấy.”

Hoắc Chiến Thần nghĩ mãi không ra. Hắn không tài nào hiểu nổi vì sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Chu Mạt có thể thay đổi nhiều tới vậy.

Lúc Hoắc Chiến Thần về tới nhà, trong nhà chỉ còn một mình Khương Vãn Đồng. Từ khe cửa chưa bao giờ khép chặt hắn nhìn thấy người trên giường đang đấm chân nhè nhẹ.

Hắn đẩy cửa ra, tựa vào khung cửa, nhướng mày hỏi: “Chân cô sao vậy?”

Khương Vãn Đồng rầu rĩ nói: “Vừa mỏi vừa tê cả người mệt tới mức chẳng còn chút sức lực nào.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoắc Chiến Thần lại không mềm lòng chút nào: “Rảnh rỗi không có gì làm lại chạy lên huyện, chạy mệt rồi còn không biết ngại mà nói ra.”

Khương Vãn Đồng biết ngay mình không thể trông cậy gì vào loại người lãnh huyết lạnh lẽo như hắn có thể hỏi han ân cần, đời này cũng không có hi vọng.

Nhưng cô vẫn tức giận, lại lần nữa nằm lên giường, quay lưng về phía hắn, không muốn nói chuyện.

Nhưng một giây sau, chỗ bắp chân truyền tới lực bóp vừa phải.

Cả người cô run lên, xoay người lại, chỉ thấy Hoắc Chiến Thần ngồi trên chiếc ghế đẩu cũ nát, sắc mặt lạnh lùng, bàn tay to lớn đang cầm lấy bắp chân cô xoa bóp nhè nhẹ.

Hoắc Chiến Thần bình thản hỏi: “Ngoại trừ chân, còn đau chỗ nào nữa?”

Khương Vãn Đồng cũng không khách sáo: “Toàn thân đều đau.”

Hoắc Chiến Thần bóp nhẹ một cái, chậc lưỡi nói: “Cô còn rất ngang nhiên.”

Khương Vãn Đồng không hé răng, trong lòng nghĩ thầm, đợi sau này tôi móc ra một khoản tiền lớn, khinh mù mắt chó của anh!

Hai người đều không nói chuyện. Hoắc Chiến Thần nhẹ nhàng mát xa một hồi lâu, cảm giác căng chặt trên chân Khương Vãn Đồng mới dần dần giảm bớt, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, đề nghị:

“Đổi sang bóp bắp đùi.”

Ánh đèn dầu lay động khiến gương mặt tuấn tú của Hoắc Chiến Thần lúc tối lúc sáng. Trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, bàn tay quy củ thuận theo mà tiến lên thêm một chút, dừng lại ở chỗ đầu gối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi

Số ký tự: 0