Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Bóp Chân Cho Cô...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Khương Vãn Đồng chú ý tới vành tai hắn đã đỏ bừng, cô hơi nhướng mày lên: “Tôi nói là bắp đùi, anh bóp chỗ đầu gối là có ý gì?”
Hoắc Chiến Thần nhăn nhó không muốn dịch lên, làm ý cười trên mặt Khương Vãn Đồng càng sâu thêm:
“Anh đang thẹn thùng hay là không nghe thấy vậy?”
Hoắc Chiến Thần rụt tay về, giả vờ hung ác nghiêm mặt nói: “Tay cô cũng không bị phế, tự mình bóp đi.”
Khương Vãn Đồng cũng không sợ hãi, nói thầm:
“Khi làm anh véo bóp bao nhiêu lần rồi, giờ kêu anh bóp một chút anh còn không muốn.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chiến Thần nóng bừng lên, ánh mắt hơi cổ quái. Hắn không ngờ tới một người phụ nữ lại có thể nói ra mấy lời cuồng vọng như thế.
Giọng hắn không lưu loát, nói: “Cô đúng là không biết xấu hổ.”
Khương Vãn Đồng không phục: “Anh biết xấu hổ? Có giỏi thì đừng đụng vào tôi nha. Làm cũng làm rồi, còn so đo nhiều vậy làm gì? Đã chia phòng ngủ rồi lại không cho đụng vào, ai…”
Không đợi Khương Vãn Đồng nói xong, Hoắc Chiến Thần còn tưởng cô nổi hứng với mình, không chút lưu tình rời đi:
“Cô còn muốn chuyện kia? Nghĩ cũng đừng nghĩ, càng đừng bao giờ dùng phương thức này để dụ dỗ tôi hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng.”
Nói xong, hắn đóng sập cửa đi ra ngoài. Khương Vãn Đồng mờ mịt nằm trên giường, một hồi lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng.
Không phải chứ, tôi muốn cái gì?
Mãi một lúc lâu sau, hô hấp của cô mới hơi giao động.
Không phải vừa rồi hắn tưởng cô muốn dụ dỗ hắn làm chuyện gì đó đấy chứ?
Tôi không biết xấu hổ hay sao?
Hắn nghĩ như thế, kêu mình còn làm người kiểu gì nữa bây giờ?
Khương Vãn Đồng muốn đứng dậy giải thích, nhưng đúng lúc này, Từ Hà đi tới. Bà trực tiếp nằm xuống giường, mà bên phòng sát vách cũng truyền tới tiếng Hoắc Kiến Căn vào phòng ngủ.
Khương Vãn Đồng cứng đờ một chớp mắt, sau đó lại bày ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà lại lần nữa nằm xuống giường.
Cô thầm hận mà vỗ nhẹ lên mặt mình: “Ai kêu mi lắm lời.”
Hiện tại không có biện pháp giải thích, nếu đợi tới mai mới giải thích, chẳng phải hắn sẽ nghĩ rằng mình trằn trọc suốt đêm, gấp gáp như bị mèo cào, mới sáng sớm đã băn khoăn việc này?
Đang yên đang lành tự dưng mình nói mấy lời ấy ra làm gì không biết?
Hoắc Chiến Thần đang nằm trên giường cũng mãi không tài nào ngủ được, luôn cảm thấy tay mình như dính mùi của cô, chóp mũi cứ quanh quẩn mùi thơm tươi mát dễ ngửi.
Mà cũng chính mùi hương này khiến đầu óc hắn không kìm được mà nhớ lại chuyện đêm tân hôn, càng nghĩ càng xao động, càng xao động lại càng nghĩ nhiều.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh hỗn loạn không chịu nổi, muốn ngủ cũng không được, hắn tức giận ngồi bật dậy.
Được rồi, đêm nay khỏi cần ngủ nữa.
Hoắc Chiến Thần thật sự không ngủ được, định đi qua nhà bên cạnh tìm Chu Mạt, cùng đi ra sau núi.
Hoắc Chiến Thần nhăn nhó không muốn dịch lên, làm ý cười trên mặt Khương Vãn Đồng càng sâu thêm:
“Anh đang thẹn thùng hay là không nghe thấy vậy?”
Hoắc Chiến Thần rụt tay về, giả vờ hung ác nghiêm mặt nói: “Tay cô cũng không bị phế, tự mình bóp đi.”
Khương Vãn Đồng cũng không sợ hãi, nói thầm:
“Khi làm anh véo bóp bao nhiêu lần rồi, giờ kêu anh bóp một chút anh còn không muốn.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chiến Thần nóng bừng lên, ánh mắt hơi cổ quái. Hắn không ngờ tới một người phụ nữ lại có thể nói ra mấy lời cuồng vọng như thế.
Giọng hắn không lưu loát, nói: “Cô đúng là không biết xấu hổ.”
Khương Vãn Đồng không phục: “Anh biết xấu hổ? Có giỏi thì đừng đụng vào tôi nha. Làm cũng làm rồi, còn so đo nhiều vậy làm gì? Đã chia phòng ngủ rồi lại không cho đụng vào, ai…”
Không đợi Khương Vãn Đồng nói xong, Hoắc Chiến Thần còn tưởng cô nổi hứng với mình, không chút lưu tình rời đi:
“Cô còn muốn chuyện kia? Nghĩ cũng đừng nghĩ, càng đừng bao giờ dùng phương thức này để dụ dỗ tôi hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng.”
Nói xong, hắn đóng sập cửa đi ra ngoài. Khương Vãn Đồng mờ mịt nằm trên giường, một hồi lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng.
Không phải chứ, tôi muốn cái gì?
Mãi một lúc lâu sau, hô hấp của cô mới hơi giao động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải vừa rồi hắn tưởng cô muốn dụ dỗ hắn làm chuyện gì đó đấy chứ?
Tôi không biết xấu hổ hay sao?
Hắn nghĩ như thế, kêu mình còn làm người kiểu gì nữa bây giờ?
Khương Vãn Đồng muốn đứng dậy giải thích, nhưng đúng lúc này, Từ Hà đi tới. Bà trực tiếp nằm xuống giường, mà bên phòng sát vách cũng truyền tới tiếng Hoắc Kiến Căn vào phòng ngủ.
Khương Vãn Đồng cứng đờ một chớp mắt, sau đó lại bày ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà lại lần nữa nằm xuống giường.
Cô thầm hận mà vỗ nhẹ lên mặt mình: “Ai kêu mi lắm lời.”
Hiện tại không có biện pháp giải thích, nếu đợi tới mai mới giải thích, chẳng phải hắn sẽ nghĩ rằng mình trằn trọc suốt đêm, gấp gáp như bị mèo cào, mới sáng sớm đã băn khoăn việc này?
Đang yên đang lành tự dưng mình nói mấy lời ấy ra làm gì không biết?
Hoắc Chiến Thần đang nằm trên giường cũng mãi không tài nào ngủ được, luôn cảm thấy tay mình như dính mùi của cô, chóp mũi cứ quanh quẩn mùi thơm tươi mát dễ ngửi.
Mà cũng chính mùi hương này khiến đầu óc hắn không kìm được mà nhớ lại chuyện đêm tân hôn, càng nghĩ càng xao động, càng xao động lại càng nghĩ nhiều.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh hỗn loạn không chịu nổi, muốn ngủ cũng không được, hắn tức giận ngồi bật dậy.
Được rồi, đêm nay khỏi cần ngủ nữa.
Hoắc Chiến Thần thật sự không ngủ được, định đi qua nhà bên cạnh tìm Chu Mạt, cùng đi ra sau núi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro