Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Ngày Ngày Ăn Th...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Ban đêm ánh trăng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, chiếu ra vô số bóng ma trong núi rừng. Giữa tiếng ve kêu râm ran, một ánh đèn pin rọi thẳng về phía trước.
Hoắc Chiến Thần với Chu Mạt qua lại trong rừng. Mấy cạm bẫy đều trống không, nhưng trong túi lưới lại có hai con gà rừng.
Chu Mạt đi lên tháo túi lưới ra, cầm hai con gà rừng trong tay ước lượng, cuối cùng cười thỏa mãn:
“Anh Thần, hai con gà này cũng phải bán được không ít tiền. Chúng ta chỉ cần lén lên núi săn thú thôi cũng có thể làm giàu.”
Hoắc Chiến Thần nhìn con gà rừng mập mạp trước mắt, cầm lấy một con, nói: “Hai con gà tôi với cậu mỗi người một con, ngày mai tôi không tới chợ đen.”
Chu Mạt kinh ngạc hỏi: “Anh không đi? Chẳng lẽ anh không định bán nó đi?”
“Ừm, ngày mai mang tới chỗ cậu làm thịt cho cô ấy ăn.”
Chu Mạt vội vàng la lên:
“Không phải đâu anh, em kêu anh cưng chiều chị ấy là để anh đừng làm chị ấy uất ức quá nhiều, nhưng anh thì hay rồi, còn bỏ cả tiền. Con gà này mà bán đi phải được 10 đồng đó!”
“Tôi đã đồng ý với cô ấy, sẽ cho cô ấy được ăn thịt mỗi ngày.”
Hoắc Chiến Thần cũng chỉ có thể làm tới mức này. Chỉ cần cô không bừa bộn với Liễu Thanh Thư, không chạm tới điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ tốt với cô, sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha.
Nhưng trừ mấy thứ như ngủ cùng phòng hay chuyện vợ chồng… Hắn không muốn lãng phí tinh lực vào mấy việc đấy.
Đương nhiên, hắn cũng không thể nói mấy lời này ra với Chu Mạt, một mình soi đèn pin rời đi.
…
Hôm sau Khương Vãn Đồng thức dậy, trong nhà không một bóng người.
Bụng đói reo inh ỏi, Khương Vãn Đồng vào bếp, nhìn thấy chỗ góc tường có khoai tây.
Cô ném một củ khoai tây vào trong bếp, lại đốt cành rơm rạ lên, còn thuận tiện đổ nước vào nồi nấu.
Đúng lúc này, Hoắc Chiến Thần bưng bát đi từ phòng bếp nhà Chu Mạt ngay bên cạnh qua, nói: “Ăn cái này đi.”
Khương Vãn Đồng thờ ơ nhìn qua, thấy bên trong có thịt gà kho, cô lập tức tỉnh táo tinh thần, nói:
“Sao ngày nào anh cũng kiếm được thịt vậy?”
“Cô muốn hỏi chuyện đó làm gì?” Hoắc Chiến Thần đặt bát vào trong tay Khương Vãn Đồng, lạnh lùng nói:
“Tôi còn phải xuống ruộng làm hết mấy việc còn lại, chuyện khác chờ trưa tôi về rồi lại nói. Thịt này cô ăn, đừng để mọi người nhìn thấy.”
Khương Vãn Đồng hơi nhướng mày lên, lấy đôi đũa qua, gắp một miếng thịt đưa tới trước mặt hắn:
“Cho anh. Nhiều như vậy, anh cũng ăn mấy miếng đi, tránh cho mọi người cảm thấy tôi hư hỏng không thể chịu nổi.”
“Không cần cảm thấy.”
Chóp mũi quanh quẩn mùi thịt gà thơm ngát, nhưng Hoắc Chiến Thần không hề lay động, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ. Nói xong, hắn đi luôn.
Khương Vãn Đồng nghe ra ý hắn muốn nói cô vốn đã hư hỏng không thể chịu nổi rồi, còn cần cảm thấy cái gì.
Hoắc Chiến Thần với Chu Mạt qua lại trong rừng. Mấy cạm bẫy đều trống không, nhưng trong túi lưới lại có hai con gà rừng.
Chu Mạt đi lên tháo túi lưới ra, cầm hai con gà rừng trong tay ước lượng, cuối cùng cười thỏa mãn:
“Anh Thần, hai con gà này cũng phải bán được không ít tiền. Chúng ta chỉ cần lén lên núi săn thú thôi cũng có thể làm giàu.”
Hoắc Chiến Thần nhìn con gà rừng mập mạp trước mắt, cầm lấy một con, nói: “Hai con gà tôi với cậu mỗi người một con, ngày mai tôi không tới chợ đen.”
Chu Mạt kinh ngạc hỏi: “Anh không đi? Chẳng lẽ anh không định bán nó đi?”
“Ừm, ngày mai mang tới chỗ cậu làm thịt cho cô ấy ăn.”
Chu Mạt vội vàng la lên:
“Không phải đâu anh, em kêu anh cưng chiều chị ấy là để anh đừng làm chị ấy uất ức quá nhiều, nhưng anh thì hay rồi, còn bỏ cả tiền. Con gà này mà bán đi phải được 10 đồng đó!”
“Tôi đã đồng ý với cô ấy, sẽ cho cô ấy được ăn thịt mỗi ngày.”
Hoắc Chiến Thần cũng chỉ có thể làm tới mức này. Chỉ cần cô không bừa bộn với Liễu Thanh Thư, không chạm tới điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ tốt với cô, sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha.
Nhưng trừ mấy thứ như ngủ cùng phòng hay chuyện vợ chồng… Hắn không muốn lãng phí tinh lực vào mấy việc đấy.
Đương nhiên, hắn cũng không thể nói mấy lời này ra với Chu Mạt, một mình soi đèn pin rời đi.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm sau Khương Vãn Đồng thức dậy, trong nhà không một bóng người.
Bụng đói reo inh ỏi, Khương Vãn Đồng vào bếp, nhìn thấy chỗ góc tường có khoai tây.
Cô ném một củ khoai tây vào trong bếp, lại đốt cành rơm rạ lên, còn thuận tiện đổ nước vào nồi nấu.
Đúng lúc này, Hoắc Chiến Thần bưng bát đi từ phòng bếp nhà Chu Mạt ngay bên cạnh qua, nói: “Ăn cái này đi.”
Khương Vãn Đồng thờ ơ nhìn qua, thấy bên trong có thịt gà kho, cô lập tức tỉnh táo tinh thần, nói:
“Sao ngày nào anh cũng kiếm được thịt vậy?”
“Cô muốn hỏi chuyện đó làm gì?” Hoắc Chiến Thần đặt bát vào trong tay Khương Vãn Đồng, lạnh lùng nói:
“Tôi còn phải xuống ruộng làm hết mấy việc còn lại, chuyện khác chờ trưa tôi về rồi lại nói. Thịt này cô ăn, đừng để mọi người nhìn thấy.”
Khương Vãn Đồng hơi nhướng mày lên, lấy đôi đũa qua, gắp một miếng thịt đưa tới trước mặt hắn:
“Cho anh. Nhiều như vậy, anh cũng ăn mấy miếng đi, tránh cho mọi người cảm thấy tôi hư hỏng không thể chịu nổi.”
“Không cần cảm thấy.”
Chóp mũi quanh quẩn mùi thịt gà thơm ngát, nhưng Hoắc Chiến Thần không hề lay động, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ. Nói xong, hắn đi luôn.
Khương Vãn Đồng nghe ra ý hắn muốn nói cô vốn đã hư hỏng không thể chịu nổi rồi, còn cần cảm thấy cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro