Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Phân Riêng
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Vãn Đồng đỏ lên vì tức, oán khí trong lòng đủ để nuôi ra một tà kiếm tiền, nhưng ngoài miệng lại không biết nên nói gì mới phải.
Đúng là trong nguyên tác cô đã phạm rất nhiều sai lầm, không thể chịu nổi là bình thường, mặc dù đối với cô, đó chỉ là mấy dòng chữ, nhưng đối với bọn họ, đó đều là những chuyện đã từng xảy ra.
Thế nhưng hắn cũng không cần nói đi nói lại nhiều lần như vậy đúng không? Đúng là quá vũ nhục người ta rồi!
Lại mấy phút trôi qua, Khương Vãn Đồng liếc nhìn thịt gà trong bát, khe khẽ thở dài:
“Người như hắn, có thịt còn nghĩ tới mình được, đoán chừng là mẫu bằng tử quý.”
Thịt gà rất chắc, cũng rất dai, mang theo hương dầu, Khương Vãn Đồng ăn hết, bụng no căng lên.
Cô chậm rãi vùi xương gà vào trong đất ở góc tường, lại móc khoai tây còn chưa được nướng từ trong bếp ra rửa sạch cắt thành sợi, định làm một chậu bánh ngô khoai tây sợi.
Chẳng bao lâu sau, Giang Mẫn đã tới. Chị ta mới vừa bưng đồ ăn lên bỗng nhiên tay hơi ngừng lại, mặt âm trầm nói:
“Cô đã ăn cái gì?”
Khương Vãn Đồng có một chớp mắt bối rối, ấp úng nói: “Không… Không có gì hết… Cơm nước đều ở đây, em cũng chưa đụng vào mà.”
“Cô còn nói dối? Rõ ràng tôi ngửi thấy mùi thịt gà! Đã mấy ngày trời nhà chúng ta không có đồ ăn mặn, mùi này vừa ngửi đã biết ngay.”
Giang Mẫn hùng hổ dọa người, giọng nói cũng không nhỏ, Hoắc Bình Bình với Hoắc An An đang chơi ngoài cửa cũng chạy tới ầm ĩ:
“Mẹ, con muốn ăn thịt.”
“Con muốn ăn thịt gà.”
Nét mặt Khương Vãn Đồng cứng đờ ra: “…”
Thật sự phục chị dâu, lẽ nào có mấy miếng thịt gà cũng có thể khiến phòng bếp trở nên thơm hơn hay sao?
Rõ ràng là cô đã ăn từ rất lâu rồi, kết quả tới giờ chị ấy còn có thể ngửi được mùi, đúng là mũi còn thính hơn mũi chó.
Giang Mẫn thấy Khương Vãn Đồng im lặng, hệt như đã nắm được cán, không muốn buông tha. Chị ta cực kỳ khí thế đi tới trước mặt Khương Vãn Đồng, chống nạnh nói:
“Lười biếng cũng thôi đi, lại còn dám ăn mảnh đồ ăn ngon, cô không nghĩ xem mọi người trong nhà đang phải bận rộn vì ai? Sao cô có thể không biết xấu hổ mà ăn mảnh một mình?”
Khương Vãn Đồng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Cô thật sự chịu đủ cái nhà cứ luôn vì một miếng thịt, một ít công việc, mấy trăm đồng tiền mà ầm ĩ túi bụi thế này rồi.
Rõ ràng đồ Giang Mẫn mang từ nhà mẹ đẻ tới đây còn chưa lấy ra dùng, hơn nữa còn thường xuyên kêu Hoắc Chiến Bình lén ra sau núi săn thú. Đồ bọn họ lấy được bọn họ cũng chỉ ăn mảnh thôi.
Cô cực kỳ tức giận, nói:
“Em ăn thì sao? Đó cũng là Hoắc Chiến Thần cho, chị muốn thì đi mà ầm ĩ với Hoắc Chiến Thần. Huống hồ, chị kết hôn bao nhiêu năm nay, cũng âm thầm ăn không biết bao nhiêu lần.”
Giang Mẫn không phục:
“Đó là tôi mang thai sinh con cho Hoắc gia, ăn một chút rồi cũng lên người con cháu Hoắc gia thôi. Cô còn chưa sinh, không làm việc cũng thôi, còn không biết xấu hổ mà ăn ngon uống tốt như vậy?”
Đúng là trong nguyên tác cô đã phạm rất nhiều sai lầm, không thể chịu nổi là bình thường, mặc dù đối với cô, đó chỉ là mấy dòng chữ, nhưng đối với bọn họ, đó đều là những chuyện đã từng xảy ra.
Thế nhưng hắn cũng không cần nói đi nói lại nhiều lần như vậy đúng không? Đúng là quá vũ nhục người ta rồi!
Lại mấy phút trôi qua, Khương Vãn Đồng liếc nhìn thịt gà trong bát, khe khẽ thở dài:
“Người như hắn, có thịt còn nghĩ tới mình được, đoán chừng là mẫu bằng tử quý.”
Thịt gà rất chắc, cũng rất dai, mang theo hương dầu, Khương Vãn Đồng ăn hết, bụng no căng lên.
Cô chậm rãi vùi xương gà vào trong đất ở góc tường, lại móc khoai tây còn chưa được nướng từ trong bếp ra rửa sạch cắt thành sợi, định làm một chậu bánh ngô khoai tây sợi.
Chẳng bao lâu sau, Giang Mẫn đã tới. Chị ta mới vừa bưng đồ ăn lên bỗng nhiên tay hơi ngừng lại, mặt âm trầm nói:
“Cô đã ăn cái gì?”
Khương Vãn Đồng có một chớp mắt bối rối, ấp úng nói: “Không… Không có gì hết… Cơm nước đều ở đây, em cũng chưa đụng vào mà.”
“Cô còn nói dối? Rõ ràng tôi ngửi thấy mùi thịt gà! Đã mấy ngày trời nhà chúng ta không có đồ ăn mặn, mùi này vừa ngửi đã biết ngay.”
Giang Mẫn hùng hổ dọa người, giọng nói cũng không nhỏ, Hoắc Bình Bình với Hoắc An An đang chơi ngoài cửa cũng chạy tới ầm ĩ:
“Mẹ, con muốn ăn thịt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con muốn ăn thịt gà.”
Nét mặt Khương Vãn Đồng cứng đờ ra: “…”
Thật sự phục chị dâu, lẽ nào có mấy miếng thịt gà cũng có thể khiến phòng bếp trở nên thơm hơn hay sao?
Rõ ràng là cô đã ăn từ rất lâu rồi, kết quả tới giờ chị ấy còn có thể ngửi được mùi, đúng là mũi còn thính hơn mũi chó.
Giang Mẫn thấy Khương Vãn Đồng im lặng, hệt như đã nắm được cán, không muốn buông tha. Chị ta cực kỳ khí thế đi tới trước mặt Khương Vãn Đồng, chống nạnh nói:
“Lười biếng cũng thôi đi, lại còn dám ăn mảnh đồ ăn ngon, cô không nghĩ xem mọi người trong nhà đang phải bận rộn vì ai? Sao cô có thể không biết xấu hổ mà ăn mảnh một mình?”
Khương Vãn Đồng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Cô thật sự chịu đủ cái nhà cứ luôn vì một miếng thịt, một ít công việc, mấy trăm đồng tiền mà ầm ĩ túi bụi thế này rồi.
Rõ ràng đồ Giang Mẫn mang từ nhà mẹ đẻ tới đây còn chưa lấy ra dùng, hơn nữa còn thường xuyên kêu Hoắc Chiến Bình lén ra sau núi săn thú. Đồ bọn họ lấy được bọn họ cũng chỉ ăn mảnh thôi.
Cô cực kỳ tức giận, nói:
“Em ăn thì sao? Đó cũng là Hoắc Chiến Thần cho, chị muốn thì đi mà ầm ĩ với Hoắc Chiến Thần. Huống hồ, chị kết hôn bao nhiêu năm nay, cũng âm thầm ăn không biết bao nhiêu lần.”
Giang Mẫn không phục:
“Đó là tôi mang thai sinh con cho Hoắc gia, ăn một chút rồi cũng lên người con cháu Hoắc gia thôi. Cô còn chưa sinh, không làm việc cũng thôi, còn không biết xấu hổ mà ăn ngon uống tốt như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro