Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Phân Riêng (2)
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Đúng lúc này, phía sau truyền tới một giọng nói: “Là em kêu cô ấy ăn, chị có ý kiến?”
Giang Mẫn sửng sốt một chớp mắt. Khi quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Chiến Thần đang đứng ở đó, quanh thân phả đầy hơi lạnh, dáng vẻ như đồ là hắn cho, rõ ràng là nhà ai người đó thiên vị.
Chị ta nói: “Vậy vì sao không để cho mỗi người trong nhà một miếng? Mọi người xuống ruộng làm việc mệt muốn chết vì trả nợ, vợ cậu lại ở nhà ăn vụng đồ ngon, cậu cảm thấy vậy cũng thích hợp sao?”
“Chẳng phải trước đây anh cả cũng bị chị xui khiến làm như thế sao?”
Trước đây mỗi khi Hoắc Chiến Thần ra sau núi đi săn, mang được đồ về, cả đại gia đình cùng ăn, dù mỗi người chẳng được đủ hai miếng nhưng cũng chẳng ai nhiều lời cái gì.
Có điều sau đó mọi người mới biết Hoắc Chiến Bình lại cùng Hoắc Chiến Toàn ăn vụng ở bên ngoài, hoặc là bắt được thú trên núi trực tiếp nướng ăn tại chỗ, hoàn toàn không quan tâm tới người trong nhà, càng không để ý tới cha mẹ.
Mà hắn chỉ tiết kiệm phần của mình cho Khương Vãn Đồng ăn, bổ cũng tính là bổ cho con ruột của hắn, hắn chẳng có gánh nặng tâm lý gì.
Hắn vẫn luôn dặn Khương Vãn Đồng lén ăn đơn giản vì hắn nghĩ rằng, cho dù quan hệ của người trong nhà đã chẳng ra gì, nhưng vẫn nên duy trì mặt ngoài bình ổn.
“Được lắm, cậu đã có lý như vậy, có bản lĩnh thì cậu tự trả tiền lễ hỏi luôn đi, đừng để cả nhà phải trả nợ theo cậu!”
Giang Mẫn nói ra chuyện đã đè nén trong lòng chị ta thật lâu ra. Vốn tưởng chuyện này có thể dọa Hoắc Chiến Thần sợ hãi, nhưng một giây sau, chợt có giọng nói vang lên:
“Lễ hỏi chính tôi tự trả, mặt khác, chúng ta phân nhà đi, sau này mỗi bên ăn riêng, không can thiệp vào chuyện của nhau.”
Vừa đúng lúc này, đoàn người Hoắc Kiến Căn cũng trở về. Nghe thấy tiếng, mọi người đờ ra chỗ cổng, kinh ngạc nhìn Hoắc Chiến Thần.
Giang Mẫn kịp phản ứng, trong lòng rất vui vẻ. Bản thân chị ta vốn đã rất khó chịu vì khoản tiền lễ hỏi này, rất sợ tương lai bọn họ phải làm việc không công thật nhiều năm.
Hiện tại thì không phải có gánh nặng gì nữa rồi. Mặt mũi chị ta tràn đầy ý cười không cách nào che giấu, sảng khoái nói:
“Cha, mẹ, lời này là chính nó nói, không phải con ép, mọi người cũng nghe được rồi, sau này tiền nợ chính nó trả, không liên quan gì tới chúng ta nữa, ai đổi ý trời đánh ngũ lôi!”
Hoắc Kiến Căn là người đầu tiên không đồng ý: “Đừng có nói nhảm. Lễ hỏi lúc cưới con về, sao con không nói tự mình trả đi?”
Giang Mẫn rất sợ việc phân nhà không thành, còn bảo đảm:
“Tiền đó chẳng phải chỉ có 120 đồng thôi sao? Chiến Bình cũng tự kiếm được không ít điểm lao động, về phần cha mẹ trả giúp là chuyện hiển nhiên, cùng lắm con cũng chỉ phải trả phần của Chiến Thần mà thôi. Con trả cho nó là được chứ gì.”
Hoắc Kiến Căn liếc nhìn Khương Vãn Đồng đang rũ mắt rũ mi, sợ con dâu út cảm thấy nặng nề, ông lại cứng rắn lên tiếng:
“Cái nhà này, ngày nào hai ông bà già này vẫn còn, cha không cho phép…”
Giang Mẫn sửng sốt một chớp mắt. Khi quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Chiến Thần đang đứng ở đó, quanh thân phả đầy hơi lạnh, dáng vẻ như đồ là hắn cho, rõ ràng là nhà ai người đó thiên vị.
Chị ta nói: “Vậy vì sao không để cho mỗi người trong nhà một miếng? Mọi người xuống ruộng làm việc mệt muốn chết vì trả nợ, vợ cậu lại ở nhà ăn vụng đồ ngon, cậu cảm thấy vậy cũng thích hợp sao?”
“Chẳng phải trước đây anh cả cũng bị chị xui khiến làm như thế sao?”
Trước đây mỗi khi Hoắc Chiến Thần ra sau núi đi săn, mang được đồ về, cả đại gia đình cùng ăn, dù mỗi người chẳng được đủ hai miếng nhưng cũng chẳng ai nhiều lời cái gì.
Có điều sau đó mọi người mới biết Hoắc Chiến Bình lại cùng Hoắc Chiến Toàn ăn vụng ở bên ngoài, hoặc là bắt được thú trên núi trực tiếp nướng ăn tại chỗ, hoàn toàn không quan tâm tới người trong nhà, càng không để ý tới cha mẹ.
Mà hắn chỉ tiết kiệm phần của mình cho Khương Vãn Đồng ăn, bổ cũng tính là bổ cho con ruột của hắn, hắn chẳng có gánh nặng tâm lý gì.
Hắn vẫn luôn dặn Khương Vãn Đồng lén ăn đơn giản vì hắn nghĩ rằng, cho dù quan hệ của người trong nhà đã chẳng ra gì, nhưng vẫn nên duy trì mặt ngoài bình ổn.
“Được lắm, cậu đã có lý như vậy, có bản lĩnh thì cậu tự trả tiền lễ hỏi luôn đi, đừng để cả nhà phải trả nợ theo cậu!”
Giang Mẫn nói ra chuyện đã đè nén trong lòng chị ta thật lâu ra. Vốn tưởng chuyện này có thể dọa Hoắc Chiến Thần sợ hãi, nhưng một giây sau, chợt có giọng nói vang lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lễ hỏi chính tôi tự trả, mặt khác, chúng ta phân nhà đi, sau này mỗi bên ăn riêng, không can thiệp vào chuyện của nhau.”
Vừa đúng lúc này, đoàn người Hoắc Kiến Căn cũng trở về. Nghe thấy tiếng, mọi người đờ ra chỗ cổng, kinh ngạc nhìn Hoắc Chiến Thần.
Giang Mẫn kịp phản ứng, trong lòng rất vui vẻ. Bản thân chị ta vốn đã rất khó chịu vì khoản tiền lễ hỏi này, rất sợ tương lai bọn họ phải làm việc không công thật nhiều năm.
Hiện tại thì không phải có gánh nặng gì nữa rồi. Mặt mũi chị ta tràn đầy ý cười không cách nào che giấu, sảng khoái nói:
“Cha, mẹ, lời này là chính nó nói, không phải con ép, mọi người cũng nghe được rồi, sau này tiền nợ chính nó trả, không liên quan gì tới chúng ta nữa, ai đổi ý trời đánh ngũ lôi!”
Hoắc Kiến Căn là người đầu tiên không đồng ý: “Đừng có nói nhảm. Lễ hỏi lúc cưới con về, sao con không nói tự mình trả đi?”
Giang Mẫn rất sợ việc phân nhà không thành, còn bảo đảm:
“Tiền đó chẳng phải chỉ có 120 đồng thôi sao? Chiến Bình cũng tự kiếm được không ít điểm lao động, về phần cha mẹ trả giúp là chuyện hiển nhiên, cùng lắm con cũng chỉ phải trả phần của Chiến Thần mà thôi. Con trả cho nó là được chứ gì.”
Hoắc Kiến Căn liếc nhìn Khương Vãn Đồng đang rũ mắt rũ mi, sợ con dâu út cảm thấy nặng nề, ông lại cứng rắn lên tiếng:
“Cái nhà này, ngày nào hai ông bà già này vẫn còn, cha không cho phép…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro