Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Phân Riêng (3)
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Ông còn chưa dứt lời, Khương Vãn Đồng đã ấm giọng lên tiếng: “Cha, phân riêng đi.”
Ý cười trên mặt Giang Mẫn càng sâu thêm: “Đúng thế cha, nó cũng quyết tuyệt thế rồi, cha còn nói nhiều làm gì, trực tiếp phân riêng như ý nó đi, đều bớt chuyện.”
“Con câm miệng! Con đúng là tai tinh chỉ giỏi thêu dệt chuyện, khiến trong nhà chó gà không yên!”
Tiếng mắng của Hoắc Kiến Căn khiến sắc mặt Giang Mẫn có chút khó coi, chị ta vừa tức vừa bực, nhưng cũng sợ mình nói lại sẽ bị đánh.
Hoắc Kiến Căn nhân lúc không ai lên tiếng mà khuyên Khương Vãn Đồng:
“Con dâu, con đừng nghe chị dâu con làm gì, con không muốn làm việc thì khỏi làm, mấy người chúng ta cùng tiết kiệm, trả cũng nhanh thôi.”
Nhưng sắc mặt Khương Vãn Đồng lại kiên định xưa nay chưa từng có:
“Cha, nợ là do con gây ra, nên để con trả. Con vẫn luôn tin chắc rằng, chuyện gì cũng nên dựa vào chính mình, nó sẽ giúp con trưởng thành, sẽ giúp con thêm kinh nghiệm, sớm muộn gì con cũng sẽ trả xong số tiền này.”
Vẻ mặt Hoắc Kiến Căn tràn đầy đau lòng, giọng điệu lại vô cùng lo lắng:
“Con có biết phải trả tới bao giờ mới hết số tiền kia không?”
“Dù vậy con cũng sẽ tự trả, sau này cho dù con phải chết đói con cũng sẽ không ăn một miếng cơm nào của nhà chị ta.”
Khương Vãn Đồng nói tiếp: “Cũng giống vậy, chi dâu, sau này dù chị có gặp phải khó khăn cỡ nào đi nữa, cũng đừng há miệng nhờ tới bọn em.”
Giang Mẫn cảm giác như mình vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm. Chị ta hừ cười:
“Tôi có thể nhờ vả được gì nhà cô? Chờ khi cô trả xong tiền lễ hỏi kia, có khi chúng tôi đã xây được nhà gạch ngói rồi. Tới lúc đó chỉ hi vọng cô đừng đỏ mắt là được.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khương Vãn Đồng nói rất quyết tuyệt. Hoắc Chiến Thần liếc Khương Vãn Đồng một cái, mặc dù hắn không cảm thấy Khương Vãn Đồng có năng lực kiếm tiền gì, nhưng nếu phân riêng, sau này mình làm gì ăn gì cũng không cần lén lén lút lút, cũng rất tốt.
Hoắc Kiến Căn thấy cả nhà đều kiên quyết, khẽ thở dài:
“Được rồi, chuyện của các con cha mặc kệ. Cha đã giúp thằng cả thằng hai cưới vợ, cũng không thể mặc kệ thằng ba. Cho dù có ra riêng rồi, cha vẫn sẽ giúp nhà thằng ba làm việc.”
Giang Mẫn vui vẻ hớn hở nói: “Vậy con bưng đồ trong bếp tới phân ra, còn cả bàn ghế trong phòng khách nữa…”
Hoắc Kiến Căn tức giận:
“Phân cái rắm! Đó đều là của cha! Hai đứa hai gian nhà, phòng bếp tự nghĩ biện pháp. Tới nỗi những vật khác… Ngay cả một cái chén một chiếc đũa cũng không được phép mang đi.”
Giang Mẫn rất tức giận, chị ta muốn đòi thêm đồ nhưng lại sợ mình nói quá ác, Hoắc Chiến Thần với Khương Vãn Đồng hoặc Hoắc Kiến Căn kịp phản ứng, không chịu ra riêng nữa.
Cuối cùng chị ta chỉ có thể nhịn lại, không thốt ra thêm.
Mà Hoắc Chiến Toàn thấy mọi người sắp tan ra cũng lầm bầm:
“Cha, cha thật thiên vị. Có nhà nào ra riêng mà không có một thứ đồ gì?”
Ý cười trên mặt Giang Mẫn càng sâu thêm: “Đúng thế cha, nó cũng quyết tuyệt thế rồi, cha còn nói nhiều làm gì, trực tiếp phân riêng như ý nó đi, đều bớt chuyện.”
“Con câm miệng! Con đúng là tai tinh chỉ giỏi thêu dệt chuyện, khiến trong nhà chó gà không yên!”
Tiếng mắng của Hoắc Kiến Căn khiến sắc mặt Giang Mẫn có chút khó coi, chị ta vừa tức vừa bực, nhưng cũng sợ mình nói lại sẽ bị đánh.
Hoắc Kiến Căn nhân lúc không ai lên tiếng mà khuyên Khương Vãn Đồng:
“Con dâu, con đừng nghe chị dâu con làm gì, con không muốn làm việc thì khỏi làm, mấy người chúng ta cùng tiết kiệm, trả cũng nhanh thôi.”
Nhưng sắc mặt Khương Vãn Đồng lại kiên định xưa nay chưa từng có:
“Cha, nợ là do con gây ra, nên để con trả. Con vẫn luôn tin chắc rằng, chuyện gì cũng nên dựa vào chính mình, nó sẽ giúp con trưởng thành, sẽ giúp con thêm kinh nghiệm, sớm muộn gì con cũng sẽ trả xong số tiền này.”
Vẻ mặt Hoắc Kiến Căn tràn đầy đau lòng, giọng điệu lại vô cùng lo lắng:
“Con có biết phải trả tới bao giờ mới hết số tiền kia không?”
“Dù vậy con cũng sẽ tự trả, sau này cho dù con phải chết đói con cũng sẽ không ăn một miếng cơm nào của nhà chị ta.”
Khương Vãn Đồng nói tiếp: “Cũng giống vậy, chi dâu, sau này dù chị có gặp phải khó khăn cỡ nào đi nữa, cũng đừng há miệng nhờ tới bọn em.”
Giang Mẫn cảm giác như mình vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm. Chị ta hừ cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi có thể nhờ vả được gì nhà cô? Chờ khi cô trả xong tiền lễ hỏi kia, có khi chúng tôi đã xây được nhà gạch ngói rồi. Tới lúc đó chỉ hi vọng cô đừng đỏ mắt là được.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khương Vãn Đồng nói rất quyết tuyệt. Hoắc Chiến Thần liếc Khương Vãn Đồng một cái, mặc dù hắn không cảm thấy Khương Vãn Đồng có năng lực kiếm tiền gì, nhưng nếu phân riêng, sau này mình làm gì ăn gì cũng không cần lén lén lút lút, cũng rất tốt.
Hoắc Kiến Căn thấy cả nhà đều kiên quyết, khẽ thở dài:
“Được rồi, chuyện của các con cha mặc kệ. Cha đã giúp thằng cả thằng hai cưới vợ, cũng không thể mặc kệ thằng ba. Cho dù có ra riêng rồi, cha vẫn sẽ giúp nhà thằng ba làm việc.”
Giang Mẫn vui vẻ hớn hở nói: “Vậy con bưng đồ trong bếp tới phân ra, còn cả bàn ghế trong phòng khách nữa…”
Hoắc Kiến Căn tức giận:
“Phân cái rắm! Đó đều là của cha! Hai đứa hai gian nhà, phòng bếp tự nghĩ biện pháp. Tới nỗi những vật khác… Ngay cả một cái chén một chiếc đũa cũng không được phép mang đi.”
Giang Mẫn rất tức giận, chị ta muốn đòi thêm đồ nhưng lại sợ mình nói quá ác, Hoắc Chiến Thần với Khương Vãn Đồng hoặc Hoắc Kiến Căn kịp phản ứng, không chịu ra riêng nữa.
Cuối cùng chị ta chỉ có thể nhịn lại, không thốt ra thêm.
Mà Hoắc Chiến Toàn thấy mọi người sắp tan ra cũng lầm bầm:
“Cha, cha thật thiên vị. Có nhà nào ra riêng mà không có một thứ đồ gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro