Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Không Ngờ Còn C...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
“Trước đây cha đã thích thằng ba hơn, hiện tại nó cưới Vãn Đồng, cha cũng thích cả nhà nó hơn. Cha đừng tưởng con không biết chuyện của cha với cô của Vãn Đồng.”
Khương Vãn Đồng nghe tới đây, trong lòng bối rối hẳn lên. Cô không biết bên trong còn có tình tiết như vậy.
Khó trách, cho dù trong nguyên tác cô đã bị ngu si, nhưng Hoắc Kiến Căn chưa bao giờ la mắng cô, còn kêu Hoắc Chiến Thần phải đối xử tốt với cô nữa, đừng để cô bị lạc mất.
Cha còn muốn hắn động phòng với cô, mỹ danh là cô bị sốt rồi mới ngu dại chứ bẩm sinh không ngu, có đẻ con ra cũng không thể là người ngu dại được.
Lúc đó cô còn cảm thấy, sao trên đời này lại có người cha hố con trai mình như thế, nhưng hiện tại xem ra, chắc chắn bên trong còn có ẩn tình.
Mà Từ Hà và Hoắc Chiến Thần nghe được câu này, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, Hoắc Kiến Căn lại thì thầm, giọng nhỏ không đáng kẻ:
“Cha với cô của con bé thì có chuyện gì? Không phải cùng một thôn, chỉ là có quen biết mà thôi, đừng nói nhảm.”
“Con nói nhảm sao? Cũng chỉ mới hai hô trước con nghe người trong thôn nói, hai người suýt chút nữa kết hôn…”
Hoắc Chiến Toàn vừa nói tới đây, Hoắc Kiến Căn đã ngắt lời.
“Câm miệng! Đều là chuyện đã qua rồi, hiện tại một là đồng ý ở riêng, hai là trả hết số nợ còn lại, chính các con tự quyết định đi.”
Lúc này mọi người mới không dám lên tiếng nữa, một bộ chỉ cần có thể ở riêng, bọn họ cũng không thèm để ý việc phân chia đồ này.
Mà Từ Hà đang không thoải mái, bà ngắt lời: “Chuyện ra riêng tạm để sang một bên đi. Chuyện suýt chút nữa kết hôn là sao?”
Hoắc Kiến Căn có chút chột dạ không dám nhìn Từ Hà.
Hoắc Chiến Thần thì coi như đã hiểu vì sao trước đây khi Khương gia ầm ĩ tới cửa đòi bọn họ phải lấy Khương Vãn Đồng, còn đưa ra lễ hỏi trên trời, nhưng Hoắc Kiến Căn vẫn luôn tính toán chi li lại đồng ý ngay.
Lúc đó ông còn lấy cớ là sợ hắn phải ngồi tù, thì ra là vì Khương Vãn Đồng trông giống cô của cô ấy, cho nên sau khi kết hôn cha mới chăm sóc quan tâm Khương Vãn Đồng như thế.
Hoắc Chiến Thần tức giận, cảm thấy nghẹt thở, lạnh lùng trừng Khương Vãn Đồng một cái.
Tôi còn đang nghĩ vì sao cha cứ cứng rắn đè đầu tôi buộc tôi phải lấy cô, thì ra…
Mà Khương Vãn Đồng lại đầy ngơ ngác: “Không phải, em không biết chuyện này thật.”
Hoắc Kiến Căn thấy sắc mặt Từ Hà trở nên âm trầm, trông như sẽ không để yên chuyện này, ông giải thích:
“Cũng không có gì. Chẳng phải cuối cùng vẫn không thành sao? Cũng không có chuyện gì khác. Bà ấy cũng có con có cháu rồi, tôi cũng có con có cháu, còn nói chuyện này làm gì?”
“Chuyện không thành nhưng trong lòng ông vẫn còn nghĩ đúng không? Đúng là thứ không biết xấu hổ!” Từ Hà đỏ mặt tía tai.
“Không, thật sự không có.” Hoắc Kiến Căn trả lời cực kỳ nhanh.
Khương Vãn Đồng nghe tới đây, trong lòng bối rối hẳn lên. Cô không biết bên trong còn có tình tiết như vậy.
Khó trách, cho dù trong nguyên tác cô đã bị ngu si, nhưng Hoắc Kiến Căn chưa bao giờ la mắng cô, còn kêu Hoắc Chiến Thần phải đối xử tốt với cô nữa, đừng để cô bị lạc mất.
Cha còn muốn hắn động phòng với cô, mỹ danh là cô bị sốt rồi mới ngu dại chứ bẩm sinh không ngu, có đẻ con ra cũng không thể là người ngu dại được.
Lúc đó cô còn cảm thấy, sao trên đời này lại có người cha hố con trai mình như thế, nhưng hiện tại xem ra, chắc chắn bên trong còn có ẩn tình.
Mà Từ Hà và Hoắc Chiến Thần nghe được câu này, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, Hoắc Kiến Căn lại thì thầm, giọng nhỏ không đáng kẻ:
“Cha với cô của con bé thì có chuyện gì? Không phải cùng một thôn, chỉ là có quen biết mà thôi, đừng nói nhảm.”
“Con nói nhảm sao? Cũng chỉ mới hai hô trước con nghe người trong thôn nói, hai người suýt chút nữa kết hôn…”
Hoắc Chiến Toàn vừa nói tới đây, Hoắc Kiến Căn đã ngắt lời.
“Câm miệng! Đều là chuyện đã qua rồi, hiện tại một là đồng ý ở riêng, hai là trả hết số nợ còn lại, chính các con tự quyết định đi.”
Lúc này mọi người mới không dám lên tiếng nữa, một bộ chỉ cần có thể ở riêng, bọn họ cũng không thèm để ý việc phân chia đồ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Từ Hà đang không thoải mái, bà ngắt lời: “Chuyện ra riêng tạm để sang một bên đi. Chuyện suýt chút nữa kết hôn là sao?”
Hoắc Kiến Căn có chút chột dạ không dám nhìn Từ Hà.
Hoắc Chiến Thần thì coi như đã hiểu vì sao trước đây khi Khương gia ầm ĩ tới cửa đòi bọn họ phải lấy Khương Vãn Đồng, còn đưa ra lễ hỏi trên trời, nhưng Hoắc Kiến Căn vẫn luôn tính toán chi li lại đồng ý ngay.
Lúc đó ông còn lấy cớ là sợ hắn phải ngồi tù, thì ra là vì Khương Vãn Đồng trông giống cô của cô ấy, cho nên sau khi kết hôn cha mới chăm sóc quan tâm Khương Vãn Đồng như thế.
Hoắc Chiến Thần tức giận, cảm thấy nghẹt thở, lạnh lùng trừng Khương Vãn Đồng một cái.
Tôi còn đang nghĩ vì sao cha cứ cứng rắn đè đầu tôi buộc tôi phải lấy cô, thì ra…
Mà Khương Vãn Đồng lại đầy ngơ ngác: “Không phải, em không biết chuyện này thật.”
Hoắc Kiến Căn thấy sắc mặt Từ Hà trở nên âm trầm, trông như sẽ không để yên chuyện này, ông giải thích:
“Cũng không có gì. Chẳng phải cuối cùng vẫn không thành sao? Cũng không có chuyện gì khác. Bà ấy cũng có con có cháu rồi, tôi cũng có con có cháu, còn nói chuyện này làm gì?”
“Chuyện không thành nhưng trong lòng ông vẫn còn nghĩ đúng không? Đúng là thứ không biết xấu hổ!” Từ Hà đỏ mặt tía tai.
“Không, thật sự không có.” Hoắc Kiến Căn trả lời cực kỳ nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro