Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Không Có Tiết M...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Nhưng lửa giận trong lòng Từ Hà vẫn không tiêu tan được. Có điều, trước mặt con cái, bà cũng không tiện hỏi nhiều. Bà trừng chồng một cái, dẫn đầu vào nhà.
Cả nhà chìm trong yên lặng.
Về phần Khương Vãn Đồng, chuyện buồn bực nhất trong lòng đã được giải quyết, cô bưng cơm nước sang, nói: “Cha, mẹ, ăn cơm thôi.”
Hoắc Chiến Toàn còn nhớ tới tay nghề của Khương Vãn Đồng, cười ha hả nói:
“Cha, cha xem cơm nước cũng nấu xong rồi, chúng ta cùng vào ăn chung một bữa đi, coi như bữa cơm trước khi phân riêng.”
“Còn cơm trước khi phân riêng, sao không nói là bữa ăn cuối cùng trước khi chết luôn đi? Chuyện từ tám trăm năm trước cũng bị mày kéo ra, tao thấy mày đúng là không muốn nhà này được yên ổn!”
Mặt Hoắc Kiến Căn mang theo tức giận, ông chắp tay sau đít đi vào trong nhà.
Đám người xám xịt, ai về nhà nấy.
Hoắc Kiến Căn ngồi xuống bên cạnh bàn cơm. Sợ Khương Vãn Đồng cảm thấy gánh nặng tâm lý, ông an ủi:
“Con yên tâm, có cha với mẹ cố gắng phía sau, khoản nợ kia sẽ trả hết nhanh thôi. Sau này con cứ ở nhà nghỉ ngơi cũng được.”
Từ Hà lại không dễ tính như vậy:
“Ai ya, đúng là cháu gái của tình nhân cũ có khác, lúc đó tôi đây mang thai tám tháng vẫn phải xuống ruộng bẻ ngô như thường!”
Hoắc Kiến Căn thở dài khe khẽ, gắp một đũa khoai tây bỏ vào trong bát của vợ, cười nói:
“Bà cũng đừng giận nữa, đã nói là không có gì rồi. Bà thử món này đi, ngon lắm, tay nghề của Đồng Đồng tốt thật sự.”
Từ Hà còn móc mỉa một câu: “Cháu gái của tình nhân cũ, tay nghề không tốt sao được.”
Hoắc Kiến Căn không lên tiếng. Ông thở dài một tiếng, vùi đầu ăn bánh bột ngô.
Từ Hà chẳng thèm liếc nhìn ai, nói: “Buổi chiều sửa mương máng, đều tới làm việc cho mẹ.”
“Cô ấy không cần đi.” Hoắc Chiến Thần là người lên tiếng đầu tiên.
Từ Hà vừa định nói gì đó, Khương Vãn Đồng đã giành nói trước. Cô không muốn ầm ĩ thêm gì vào thời khắc mấu chốt này:
“Không sao, em cũng có thể làm được, buổi chiều em đi cùng mọi người.”
Lúc này Từ Hà mới thôi. Hoắc Chiến Thần lại như nghĩ tới chuyện gì, cũng không lên tiếng nữa.
Xế chiều, Khương Vãn Đồng tới điểm tập hợp, được phân cho một cái bồ cào sắt, dùng nó để cào cỏ dại.
Hoắc Chiến Thần trực tiếp đi lên, cầm lấy cào sắt, hung hãn cuốc mạnh. Chỉ hai ba cái đã xúc hết cỏ dại bên trên.
Làm xong hắn nói: “Chính cô cứ kéo xuống từ từ thôi, mệt thì về nhà nghỉ ngơi là xong.”
Khương Vãn Đồng gật đầu, nhận lấy cào sắt. Hoắc Chiến Thần hơi cạn lời nhìn động tác vụng về cào bùn của Khương Vãn Đồng, lại túm lấy cào sắt:
“Đi nghỉ ngơi đi.”
Cánh môi đang mím nhẹ của Khương Vãn Đồng hơi nhếch lên, cô đứng bên rừng cây nhỏ cạnh đó hưởng bóng râm.
Mấy nông phụ đang làm lụng xung quanh bàn tán ầm ĩ:
“Xem đi, tôi đã nói Khương Vãn Đồng rất có bản lĩnh mà. Tối qua không biết con bé đã khiến Chiến Thần vui vẻ tới mức nào đâu.”
Cả nhà chìm trong yên lặng.
Về phần Khương Vãn Đồng, chuyện buồn bực nhất trong lòng đã được giải quyết, cô bưng cơm nước sang, nói: “Cha, mẹ, ăn cơm thôi.”
Hoắc Chiến Toàn còn nhớ tới tay nghề của Khương Vãn Đồng, cười ha hả nói:
“Cha, cha xem cơm nước cũng nấu xong rồi, chúng ta cùng vào ăn chung một bữa đi, coi như bữa cơm trước khi phân riêng.”
“Còn cơm trước khi phân riêng, sao không nói là bữa ăn cuối cùng trước khi chết luôn đi? Chuyện từ tám trăm năm trước cũng bị mày kéo ra, tao thấy mày đúng là không muốn nhà này được yên ổn!”
Mặt Hoắc Kiến Căn mang theo tức giận, ông chắp tay sau đít đi vào trong nhà.
Đám người xám xịt, ai về nhà nấy.
Hoắc Kiến Căn ngồi xuống bên cạnh bàn cơm. Sợ Khương Vãn Đồng cảm thấy gánh nặng tâm lý, ông an ủi:
“Con yên tâm, có cha với mẹ cố gắng phía sau, khoản nợ kia sẽ trả hết nhanh thôi. Sau này con cứ ở nhà nghỉ ngơi cũng được.”
Từ Hà lại không dễ tính như vậy:
“Ai ya, đúng là cháu gái của tình nhân cũ có khác, lúc đó tôi đây mang thai tám tháng vẫn phải xuống ruộng bẻ ngô như thường!”
Hoắc Kiến Căn thở dài khe khẽ, gắp một đũa khoai tây bỏ vào trong bát của vợ, cười nói:
“Bà cũng đừng giận nữa, đã nói là không có gì rồi. Bà thử món này đi, ngon lắm, tay nghề của Đồng Đồng tốt thật sự.”
Từ Hà còn móc mỉa một câu: “Cháu gái của tình nhân cũ, tay nghề không tốt sao được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Kiến Căn không lên tiếng. Ông thở dài một tiếng, vùi đầu ăn bánh bột ngô.
Từ Hà chẳng thèm liếc nhìn ai, nói: “Buổi chiều sửa mương máng, đều tới làm việc cho mẹ.”
“Cô ấy không cần đi.” Hoắc Chiến Thần là người lên tiếng đầu tiên.
Từ Hà vừa định nói gì đó, Khương Vãn Đồng đã giành nói trước. Cô không muốn ầm ĩ thêm gì vào thời khắc mấu chốt này:
“Không sao, em cũng có thể làm được, buổi chiều em đi cùng mọi người.”
Lúc này Từ Hà mới thôi. Hoắc Chiến Thần lại như nghĩ tới chuyện gì, cũng không lên tiếng nữa.
Xế chiều, Khương Vãn Đồng tới điểm tập hợp, được phân cho một cái bồ cào sắt, dùng nó để cào cỏ dại.
Hoắc Chiến Thần trực tiếp đi lên, cầm lấy cào sắt, hung hãn cuốc mạnh. Chỉ hai ba cái đã xúc hết cỏ dại bên trên.
Làm xong hắn nói: “Chính cô cứ kéo xuống từ từ thôi, mệt thì về nhà nghỉ ngơi là xong.”
Khương Vãn Đồng gật đầu, nhận lấy cào sắt. Hoắc Chiến Thần hơi cạn lời nhìn động tác vụng về cào bùn của Khương Vãn Đồng, lại túm lấy cào sắt:
“Đi nghỉ ngơi đi.”
Cánh môi đang mím nhẹ của Khương Vãn Đồng hơi nhếch lên, cô đứng bên rừng cây nhỏ cạnh đó hưởng bóng râm.
Mấy nông phụ đang làm lụng xung quanh bàn tán ầm ĩ:
“Xem đi, tôi đã nói Khương Vãn Đồng rất có bản lĩnh mà. Tối qua không biết con bé đã khiến Chiến Thần vui vẻ tới mức nào đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro