Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Không Có Tiết M...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
“Nhìn xem, Khương Vãn Đồng chỉ đào cái mương thôi mà Hoắc Chiến Thần cũng phải chạy tới giành.”
“Tôi thấy Hoắc Chiến Thần thương Khương Vãn Đồng thật sự, có ai mới kết hôn ngày đầu tiên đã phải nhờ chồng bẻ giúp phần ngô của mình đâu.”
“Mọi người nhìn xem, hai vợ chồng son ân ái thế kia, không khiến người ta hâm mộ muốn chết mới là lạ. Mọi người còn phải theo chân Khương Vãn Đồng học tập kinh nghiệm mới được.”
Khương Vãn Đồng nghe mà gò má đỏ ửng lên. Cô luống cuống tay chân liếc nhìn Hoắc Chiến Thần, chỉ thấy cái áo ngắn tay của hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, để lộ bả vai rộng lớn rắn chắc.
Hai tay vì dốc sức đào bùn mà gồ lên một độ cung không nhỏ, hormone nam tính cuộn trào mãnh liệt.
Cô lại càng mất tự nhiên hơn, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu mới phải. Vừa lúc Hoắc Chiến Thần liếc mắt nhìn tới, cả người cô căng chặt, chỉ muốn chạy trốn.
Cứu mạng! Đám người này rảnh tới phát chán, không có chuyện gì giải trí lại lấy cô ra làm niềm vui đúng không?
Mà thực ra, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chiến Thần cũng đã đỏ bừng lên. Nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của Khương Vãn Đồng, khóe môi hắn cong lên nhè nhẹ, ngừng dục vọng thuyết giáo, tiếp tục làm công việc của mình.
Có một nông phụ bên cạnh nói: “Chiến Thần, không phải thím nói cháu, chứ cháu quá chiều vợ cháu rồi. Trong thôn từ trên xuống dưới làm gì có ai chiều vợ tới thế.”
Hoắc Chiến Thần biết bà ta, đây chính là người đã ngồi chung xe lừa với Khương Nghênh Xuân hôm trước, còn nói buổi tối Khương Vãn Đồng đã chăm sóc hắn rất tốt kia.
Gò má hắn càng thêm nóng bỏng, nhìn Khương Vãn Đồng nói: “Lần sau ra ngoài đừng có nói nhảm.”
Khương Vãn Đồng nhỏ giọng thì thầm:
“Tôi có nói gì đâu? Rõ là chính bọn họ ăn nói linh tinh. Đến nỗi cái gì mà ban đêm tôi chăm sóc anh rất thoải mái cho nên ban ngày anh mới làm việc giúp tôi, rõ ràng anh còn hiểu tình huống thực tế hơn tôi mà.”
Hoắc Chiến Thần ở gần Khương Vãn Đồng nhất, đương nhiên cũng nghe rõ không sót một lời nào.
Hắn hơi ngừng động tác trên tay, cả người càng nóng bỏng dữ dội hơn. Xem như hắn đã có hiểu biết càng sâu sắc hơn với độ mặt dày của Khương Vãn Đồng.
Hắc tức giận nói: “Cô còn có mặt mũi nói.”
“Đúng.” Khương Vãn Đồng gật đầu rất thành thật.
Người xung quanh không rõ tình huống, giọng nói tiếng sau cao hơn tiếng trước:
“Cô nhìn Đồng Đồng xem, mới kết hôn được vài ngày mà vóc người đã tuyệt không thể tả.”
“Hơn nữa dường như Đồng Đồng còn trắng hơn trước kia không ít, cũng mập ra thêm. Nhìn gò má phấn đào kia, đúng là kết hôn xong, được đàn ông yêu thương rồi có khác.”
Khương Vãn Đồng với Hoắc Chiến Thần có khó mà không thể nói, cũng không thể cho mọi người biết hai người bọn họ chỉ động phòng có đúng một lần, tình cảm chẳng ra sao được đúng không?
Cho nên bọn họ chỉ có thể ngậm miệng.
“Tôi thấy Hoắc Chiến Thần thương Khương Vãn Đồng thật sự, có ai mới kết hôn ngày đầu tiên đã phải nhờ chồng bẻ giúp phần ngô của mình đâu.”
“Mọi người nhìn xem, hai vợ chồng son ân ái thế kia, không khiến người ta hâm mộ muốn chết mới là lạ. Mọi người còn phải theo chân Khương Vãn Đồng học tập kinh nghiệm mới được.”
Khương Vãn Đồng nghe mà gò má đỏ ửng lên. Cô luống cuống tay chân liếc nhìn Hoắc Chiến Thần, chỉ thấy cái áo ngắn tay của hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, để lộ bả vai rộng lớn rắn chắc.
Hai tay vì dốc sức đào bùn mà gồ lên một độ cung không nhỏ, hormone nam tính cuộn trào mãnh liệt.
Cô lại càng mất tự nhiên hơn, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu mới phải. Vừa lúc Hoắc Chiến Thần liếc mắt nhìn tới, cả người cô căng chặt, chỉ muốn chạy trốn.
Cứu mạng! Đám người này rảnh tới phát chán, không có chuyện gì giải trí lại lấy cô ra làm niềm vui đúng không?
Mà thực ra, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chiến Thần cũng đã đỏ bừng lên. Nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của Khương Vãn Đồng, khóe môi hắn cong lên nhè nhẹ, ngừng dục vọng thuyết giáo, tiếp tục làm công việc của mình.
Có một nông phụ bên cạnh nói: “Chiến Thần, không phải thím nói cháu, chứ cháu quá chiều vợ cháu rồi. Trong thôn từ trên xuống dưới làm gì có ai chiều vợ tới thế.”
Hoắc Chiến Thần biết bà ta, đây chính là người đã ngồi chung xe lừa với Khương Nghênh Xuân hôm trước, còn nói buổi tối Khương Vãn Đồng đã chăm sóc hắn rất tốt kia.
Gò má hắn càng thêm nóng bỏng, nhìn Khương Vãn Đồng nói: “Lần sau ra ngoài đừng có nói nhảm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Vãn Đồng nhỏ giọng thì thầm:
“Tôi có nói gì đâu? Rõ là chính bọn họ ăn nói linh tinh. Đến nỗi cái gì mà ban đêm tôi chăm sóc anh rất thoải mái cho nên ban ngày anh mới làm việc giúp tôi, rõ ràng anh còn hiểu tình huống thực tế hơn tôi mà.”
Hoắc Chiến Thần ở gần Khương Vãn Đồng nhất, đương nhiên cũng nghe rõ không sót một lời nào.
Hắn hơi ngừng động tác trên tay, cả người càng nóng bỏng dữ dội hơn. Xem như hắn đã có hiểu biết càng sâu sắc hơn với độ mặt dày của Khương Vãn Đồng.
Hắc tức giận nói: “Cô còn có mặt mũi nói.”
“Đúng.” Khương Vãn Đồng gật đầu rất thành thật.
Người xung quanh không rõ tình huống, giọng nói tiếng sau cao hơn tiếng trước:
“Cô nhìn Đồng Đồng xem, mới kết hôn được vài ngày mà vóc người đã tuyệt không thể tả.”
“Hơn nữa dường như Đồng Đồng còn trắng hơn trước kia không ít, cũng mập ra thêm. Nhìn gò má phấn đào kia, đúng là kết hôn xong, được đàn ông yêu thương rồi có khác.”
Khương Vãn Đồng với Hoắc Chiến Thần có khó mà không thể nói, cũng không thể cho mọi người biết hai người bọn họ chỉ động phòng có đúng một lần, tình cảm chẳng ra sao được đúng không?
Cho nên bọn họ chỉ có thể ngậm miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro