Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Nói Điên Nói Kh...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Mà Khương Nghênh Xuân nghe xong lại thấy phiền lòng. Chính cô ta với Liễu Thanh Thư còn chưa thân mật gì nhiều.
Rõ ràng trong nguyên tác cô ta viết Khương Vãn Đồng bi thảm vô cùng, chẳng hiểu sao Khương Vãn Đồng ở đây lại sống vui sống tốt, hai vợ chồng còn tình chàng ý thiếp được.
Trong ngực cô ta tràn ngập tức giận, cũng bị nắng gắt làm choáng váng mặt mày, bàn tay đang nắm cào sắt cũng đau rát.
Liếc mắt nhìn thấy Khương Vãn Đồng đang thảnh thơi đứng dưới bóng cây, trong lòng Khương Nghênh Xuân lại càng tức tối hơn.
Nếu không phải là vì có thể được ở bên Liễu Thanh Thư, có thể thời thời khắc khắc ngăn chặn đám phụ nữ cố ý bu vào, cô ta mới không đi làm mấy cái việc này.
Đột nhiên, không biết có ai trong đám người nói một câu:
“Đàn ông biết thương vợ là chuyện tốt. Hôm trước tôi còn thấy Đồng Đồng dùng phiếu vải đây. Phiếu vải kia rất xịn, hai phiếu 5 tấc đó, chẳng phải đều do Chiến Thần cho? Chắc chắn là Chiến Thần muốn cho Đồng Đồng mua vải may quần áo mới.”
Rặng đỏ trên mặt Hoắc Chiến Thần vẫn không giảm, hắn hờ hững nói:
“Đó không phải tôi cho, mọi người cũng đừng lan truyền linh tinh về chuyện giữa tôi với cô ấy nữa.”
Khương Nghênh Xuân lầm bầm một câu:
“Ngay cả hắn cũng nói không cho rồi, chẳng biết Khương Vãn Đồng dụ dỗ người đàn ông nào mà có được. Dù sao cô ta cũng am hiểu mấy chuyện dụ dỗ quyến rũ trai lắm.”
Khương Nghênh Xuân vừa nói như vậy, đương nhiên không có ai dám nhảy ra tranh cãi với cô ta. Người xung quanh như bừng tỉnh, rối rít nói:
“Suýt chút nữa quên mất Đồng Đồng vì thanh niên tri thức Liễu mà nhảy núi. Yêu cậu Liễu như vậy, sao có thể nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ.”
“Đúng thế, nói chung là Chiến Thần rất tốt với Khương Vãn Đồng, chỉ nhìn xem Khương Vãn Đồng có biết thức thời hay không.”
“Cô nói xem, có khi nào Hoắc Chiến Thần ban ngày giả làm người tốt, ban đêm về mới hành hạ Khương Vãn Đồng không? Dù sao trông Hoắc Chiến Thần cũng dữ tợn thế mà.”
Khương Vãn Đồng nghe xong, đáy lòng rất muốn mắng chửi người. Rõ ràng đám người này đúng là cỏ mọc đầu tường mà.
Vừa rồi bọn họ còn nói ban đêm cô hầu hạ Hoắc Chiến Thần rất tốt cho nên hắn mới tốt với cô, giờ lại nhanh chóng đổi chiều rồi.
Cô nhìn Khương Nghênh Xuân, nói: “Cô bớt nói điên nói khùng đi, dụ dỗ thì không đến nỗi, nhưng cô có thể đoán xem là người đàn ông nào đưa cho tôi.”
Khương Nghênh Xuân như đúng lý hợp tình, cố ý lớn tiếng nói:
“Cô thừa nhận đó là người đàn ông khác đưa cho cô? Đúng là tôi xem thường cô rồi. Thủ đoạn thật cao nha.”
“Đã kết hôn với Hoắc Chiến Thần rồi trong lòng còn nghĩ tới anh Thanh Thư, hiện tại còn dụ dỗ người đàn ông khác, thuần phong mỹ tục của thôn Đại Hòe đều bị cô phá hỏng hết!”
Khương Vãn Đồng “a” một tiếng nói:
“Trong lòng tôi không còn Liễu Thanh Thư, nhưng mà hắn lại cứ thích sáp sáp tới, hắn trả lại tiền công tôi làm việc giúp hắn xong còn tặng tôi thêm hai phiếu vải 5 tấc, cô nói xem hắn có thể tính là dã nam nhân không?”
Rõ ràng trong nguyên tác cô ta viết Khương Vãn Đồng bi thảm vô cùng, chẳng hiểu sao Khương Vãn Đồng ở đây lại sống vui sống tốt, hai vợ chồng còn tình chàng ý thiếp được.
Trong ngực cô ta tràn ngập tức giận, cũng bị nắng gắt làm choáng váng mặt mày, bàn tay đang nắm cào sắt cũng đau rát.
Liếc mắt nhìn thấy Khương Vãn Đồng đang thảnh thơi đứng dưới bóng cây, trong lòng Khương Nghênh Xuân lại càng tức tối hơn.
Nếu không phải là vì có thể được ở bên Liễu Thanh Thư, có thể thời thời khắc khắc ngăn chặn đám phụ nữ cố ý bu vào, cô ta mới không đi làm mấy cái việc này.
Đột nhiên, không biết có ai trong đám người nói một câu:
“Đàn ông biết thương vợ là chuyện tốt. Hôm trước tôi còn thấy Đồng Đồng dùng phiếu vải đây. Phiếu vải kia rất xịn, hai phiếu 5 tấc đó, chẳng phải đều do Chiến Thần cho? Chắc chắn là Chiến Thần muốn cho Đồng Đồng mua vải may quần áo mới.”
Rặng đỏ trên mặt Hoắc Chiến Thần vẫn không giảm, hắn hờ hững nói:
“Đó không phải tôi cho, mọi người cũng đừng lan truyền linh tinh về chuyện giữa tôi với cô ấy nữa.”
Khương Nghênh Xuân lầm bầm một câu:
“Ngay cả hắn cũng nói không cho rồi, chẳng biết Khương Vãn Đồng dụ dỗ người đàn ông nào mà có được. Dù sao cô ta cũng am hiểu mấy chuyện dụ dỗ quyến rũ trai lắm.”
Khương Nghênh Xuân vừa nói như vậy, đương nhiên không có ai dám nhảy ra tranh cãi với cô ta. Người xung quanh như bừng tỉnh, rối rít nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Suýt chút nữa quên mất Đồng Đồng vì thanh niên tri thức Liễu mà nhảy núi. Yêu cậu Liễu như vậy, sao có thể nói thay lòng đổi dạ liền thay lòng đổi dạ.”
“Đúng thế, nói chung là Chiến Thần rất tốt với Khương Vãn Đồng, chỉ nhìn xem Khương Vãn Đồng có biết thức thời hay không.”
“Cô nói xem, có khi nào Hoắc Chiến Thần ban ngày giả làm người tốt, ban đêm về mới hành hạ Khương Vãn Đồng không? Dù sao trông Hoắc Chiến Thần cũng dữ tợn thế mà.”
Khương Vãn Đồng nghe xong, đáy lòng rất muốn mắng chửi người. Rõ ràng đám người này đúng là cỏ mọc đầu tường mà.
Vừa rồi bọn họ còn nói ban đêm cô hầu hạ Hoắc Chiến Thần rất tốt cho nên hắn mới tốt với cô, giờ lại nhanh chóng đổi chiều rồi.
Cô nhìn Khương Nghênh Xuân, nói: “Cô bớt nói điên nói khùng đi, dụ dỗ thì không đến nỗi, nhưng cô có thể đoán xem là người đàn ông nào đưa cho tôi.”
Khương Nghênh Xuân như đúng lý hợp tình, cố ý lớn tiếng nói:
“Cô thừa nhận đó là người đàn ông khác đưa cho cô? Đúng là tôi xem thường cô rồi. Thủ đoạn thật cao nha.”
“Đã kết hôn với Hoắc Chiến Thần rồi trong lòng còn nghĩ tới anh Thanh Thư, hiện tại còn dụ dỗ người đàn ông khác, thuần phong mỹ tục của thôn Đại Hòe đều bị cô phá hỏng hết!”
Khương Vãn Đồng “a” một tiếng nói:
“Trong lòng tôi không còn Liễu Thanh Thư, nhưng mà hắn lại cứ thích sáp sáp tới, hắn trả lại tiền công tôi làm việc giúp hắn xong còn tặng tôi thêm hai phiếu vải 5 tấc, cô nói xem hắn có thể tính là dã nam nhân không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro