Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Vẫn Còn Ý Đồ
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Khương Nghênh Xuân như mèo bị giẫm trúng đuôi, xù lông lên nói: “Cô nói láo! Anh ấy ghét cô còn không kịp, sao có thể cho cô phiếu vải.”
Khương Vãn Đồng thích nhất là thấy dáng vẻ tức tới hổn hển của Khương Nghênh Xuân, cô cong khóe môi, ánh mắt đầy vẻ vô tội nói:
“Cô không tin thì đi hỏi hắn đi, hắn không chỉ trả lại cho tôi hai tháng tiền công mà còn cho nhiều hơn. Tới nỗi phiếu vải, là hắn muốn tôi may thêm hai bộ quần áo mới mặc đó.”
Móng tay Khương Nghênh Xuân ghim sâu vào lòng bàn tay lúc nào mà cô ta không biết. Lúc này cô ta mới nhớ tới, vì sao lúc trước Liễu Thanh Thư nói với cô ta rằng hắn đã kêu người nhà gửi hai phiếu vải 5 tấc tới, nhưng ngày hôm trước hắn chỉ đưa cho cô ta hai phiếu 3 tấc.
Lúc đó cô ta cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ sợ lại lưu lại ấn tượng ham hư vinh vật chất trong lòng Liễu Thanh Thư.
Khương Nghênh Xuân tức tới hổn hển, ném cào sắt xuống rời đi.
Sớm biết vậy cô ta đã viết Khương Vãn Đồng thành dâm phụ vạn người cưỡi thì hay rồi. Hiện tại Khương Vãn Đồng không chỉ không sốt tới phát ngu, còn dám dụ dỗ anh Thanh Thư của cô ta nữa.
Khương Nghênh Xuân đi tới chỗ mương máng cách đó không xa, thấy Liễu Thanh Thư mặc áo sơ mi trắng, cô ta phải cố nén tức giận xuống rồi mới nhếch khóe môi, bước lên trước hỏi:
“Anh Thanh Thư.”
Liễu Thanh Thư buông cái cào sắt trong tay ra, bước lên trước hỏi: “Sao vậy Nghênh Xuân?”
Cho dù trong lòng Khương Nghênh Xuân đã gấp gáp tới mức muốn hỏi rõ ràng mọi thứ ngay, nhưng cô ta vẫn giả vờ nhăn nhó nói:
“Anh Thanh Thư, anh cũng biết trong lòng Khương Vãn Đồng vẫn còn có anh, hôm nay cô ta chạy tới trước mặt em khoe khoang việc anh thanh toán tiền công cô ta làm giúp anh cho cô ta, còn cho thêm hai phiếu vải 5 tấc.”
Khóe môi Liễu Thanh Thư hơi nhếch lên. Hắn ta biết ngay Khương Vãn Đồng còn chưa hết hi vọng với hắn ta mà.
Chỉ vì một chút lợi ích nho nhỏ mà cô đã đi khoe khoang khắp mọi nơi như vừa bắt được bảo bối, chẳng phải là muốn để mọi người biết mình đang quan tâm cô sao?
Hắn ta lau đi mồ hôi trên trán, buồn cười hỏi: “Em ghen sao?”
“Em mới là vị hôn thê của anh, cô ta nói anh đối xử tốt với cô ta như thế nào ngay trước mặt em như vậy, có người phụ nữ nào có thể chịu được? Hơn nữa phiếu vải kia…”
Đáy mắt Khương Nghênh Xuân hiện lên một chút nước mắt, trông có phần đáng thương, nhưng Liễu Thanh Thư chỉ nhìn lướt qua một cái, bởi ánh mắt hắn ta đã bị Khương Vãn Đồng ở phía sau hấp dẫn.
Chỉ thấy trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khương Vãn Đồng dính một vết bùn, khiến cô trông càng sinh động hơn. Ống quần cũng đã bị xắn lên, để lộ làn da trắng tới phát sáng.
Cổ họng hắn ta trượt trượt, cuối cùng cố ép mình dời tầm mắt đi, tìm lại tinh thần, nói:
“Nghênh Xuân, em cũng biết người ta vì anh mới nhảy núi, chẳng phải cuối cùng anh cũng đã khuyên cô ấy phải sống thật tốt với Hoắc Chiến Thần à?”
Khương Vãn Đồng thích nhất là thấy dáng vẻ tức tới hổn hển của Khương Nghênh Xuân, cô cong khóe môi, ánh mắt đầy vẻ vô tội nói:
“Cô không tin thì đi hỏi hắn đi, hắn không chỉ trả lại cho tôi hai tháng tiền công mà còn cho nhiều hơn. Tới nỗi phiếu vải, là hắn muốn tôi may thêm hai bộ quần áo mới mặc đó.”
Móng tay Khương Nghênh Xuân ghim sâu vào lòng bàn tay lúc nào mà cô ta không biết. Lúc này cô ta mới nhớ tới, vì sao lúc trước Liễu Thanh Thư nói với cô ta rằng hắn đã kêu người nhà gửi hai phiếu vải 5 tấc tới, nhưng ngày hôm trước hắn chỉ đưa cho cô ta hai phiếu 3 tấc.
Lúc đó cô ta cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ sợ lại lưu lại ấn tượng ham hư vinh vật chất trong lòng Liễu Thanh Thư.
Khương Nghênh Xuân tức tới hổn hển, ném cào sắt xuống rời đi.
Sớm biết vậy cô ta đã viết Khương Vãn Đồng thành dâm phụ vạn người cưỡi thì hay rồi. Hiện tại Khương Vãn Đồng không chỉ không sốt tới phát ngu, còn dám dụ dỗ anh Thanh Thư của cô ta nữa.
Khương Nghênh Xuân đi tới chỗ mương máng cách đó không xa, thấy Liễu Thanh Thư mặc áo sơ mi trắng, cô ta phải cố nén tức giận xuống rồi mới nhếch khóe môi, bước lên trước hỏi:
“Anh Thanh Thư.”
Liễu Thanh Thư buông cái cào sắt trong tay ra, bước lên trước hỏi: “Sao vậy Nghênh Xuân?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù trong lòng Khương Nghênh Xuân đã gấp gáp tới mức muốn hỏi rõ ràng mọi thứ ngay, nhưng cô ta vẫn giả vờ nhăn nhó nói:
“Anh Thanh Thư, anh cũng biết trong lòng Khương Vãn Đồng vẫn còn có anh, hôm nay cô ta chạy tới trước mặt em khoe khoang việc anh thanh toán tiền công cô ta làm giúp anh cho cô ta, còn cho thêm hai phiếu vải 5 tấc.”
Khóe môi Liễu Thanh Thư hơi nhếch lên. Hắn ta biết ngay Khương Vãn Đồng còn chưa hết hi vọng với hắn ta mà.
Chỉ vì một chút lợi ích nho nhỏ mà cô đã đi khoe khoang khắp mọi nơi như vừa bắt được bảo bối, chẳng phải là muốn để mọi người biết mình đang quan tâm cô sao?
Hắn ta lau đi mồ hôi trên trán, buồn cười hỏi: “Em ghen sao?”
“Em mới là vị hôn thê của anh, cô ta nói anh đối xử tốt với cô ta như thế nào ngay trước mặt em như vậy, có người phụ nữ nào có thể chịu được? Hơn nữa phiếu vải kia…”
Đáy mắt Khương Nghênh Xuân hiện lên một chút nước mắt, trông có phần đáng thương, nhưng Liễu Thanh Thư chỉ nhìn lướt qua một cái, bởi ánh mắt hắn ta đã bị Khương Vãn Đồng ở phía sau hấp dẫn.
Chỉ thấy trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khương Vãn Đồng dính một vết bùn, khiến cô trông càng sinh động hơn. Ống quần cũng đã bị xắn lên, để lộ làn da trắng tới phát sáng.
Cổ họng hắn ta trượt trượt, cuối cùng cố ép mình dời tầm mắt đi, tìm lại tinh thần, nói:
“Nghênh Xuân, em cũng biết người ta vì anh mới nhảy núi, chẳng phải cuối cùng anh cũng đã khuyên cô ấy phải sống thật tốt với Hoắc Chiến Thần à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro