Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi

Vẫn Còn Ý Đồ (2...

Trà Trà Nịnh Mông

2024-09-01 11:00:12

“Cuộc sống của người ta đã khổ thế rồi, còn có một đống nợ không thể trả hết, những chuyện này đều có phần liên quan tới anh, cho nên anh mới phải bồi thường một chút, nếu không lương tâm bất an.”

Đáy lòng Khương Nghênh Xuân biết phản ứng này của Liễu Thanh Thư rất không ổn, móng tay ghim sâu vào trong lòng bàn tay, hô hấp run rẩy nói:

“Anh thích cô ta?”

Liễu Thanh Thư cũng mới phát hiện ra mình không ghét Khương Vãn Đồng, nhưng vì cương vị giáo viên tiểu học trước mắt, không thể có bất trắc gì xảy ra, cho nên hắn ta tốt tính nói:

“Cũng không phải. Anh chỉ nghĩ cô ấy có thể sống tốt với Hoắc Chiến Thần rồi sẽ không dây dưa với anh nữa.”

“Quan trọng nhất là anh còn hơi áy náy với cô ấy, cho nên cố để hai bên không còn nợ gì nhau, sau này gặp lại cũng chỉ coi như người xa lạ.”

Khương Nghênh Xuân nghe vậy mới ngừng uất ức, thở phào nói:

“Em biết ngay anh Thanh Thư chắc chắn sẽ không thích loại người giống như cô ta mà. Nhưng mà cô ta cứ khoe khoang phiếu vải với em, có phải anh cho hơi nhiều rồi không?”

Liễu Thanh Thư nói: “Không nhiều lắm. Chờ tháng sau anh lại kêu mẹ anh gửi thêm vài phiếu qua đây, tới lúc đó anh cho em hết.”

Gò má Khương Nghênh Xuân đỏ ửng lên. Lúc còn ở thế giới hiện thực, cô ta đã muốn thành một cặp với Liễu Thanh Thư.

Nhưng cô ta cũng biết, ở thế giới hiện thực, đó là chuyện xa không thể với, bởi vì hai người có trình độ học vấn, giáo dưỡng lẫn tam quan gia thế quá khác biệt.

Nhưng ở thế giới này, cuối cùng cô ta cũng được thỏa mong ước. Cô ta tin tưởng ông trời phái cô ta tới đây là vì muốn cô ta với Liễu Thanh Thư có thể ân ái bên nhau cả đời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô ta ngượng ngùng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn lãng của Liễu Thanh Thư, muốn nói lại thôi:

“Anh Thanh Thư, anh xem đầu anh đầy mồ hôi rồi, hay là chúng ta qua rừng cây nhỏ hóng mát một lát rồi lại làm?”

Sao Liễu Thanh Thư có thể không hiểu tâm tư của Khương Nghênh Xuân, ngày thường, chỉ cần hai người bọn họ có thời gian ở riêng, chắc chắn cô ta sẽ sáp sáp lại chủ động thân cận.

Nhưng chú ý thấy Khương Vãn Đồng đang đi về phía bên này, Liễu Thanh Thư lại nói ngay:

“Hóng gió thì thôi đi, nhưng hình như anh bỏ quên đồ ở cứ điểm thanh niên tri thức, anh phải về một chuyến mới được.”

Khương Nghênh Xuân nói: “Vậy em đi chung với anh.”

“Không cần đâu, chút nữa anh còn phải quay lại làm việc. Đợi lát nữa nếu còn thời gian, anh sẽ làm luôn cả phần của em cho.”

Liễu Thanh Thư nói xong lại vội vàng đi về phía trước.

Khương Nghênh Xuân đứng tại chỗ, khóe môi cong vút lên:

“Anh Thanh Thư là con nhà giàu có, sao có thể quen với mấy công việc đồng áng này được, hay là mình làm giúp anh ấy đi.”

Cô ta trà trộn vào khu thanh niên tri thức ra sức làm lụng. Khương Vãn Đồng thì giẫm lên bờ ruộng, liếc Khương Nghênh Xuân một cái rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi

Số ký tự: 0