Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Rách Áo
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Khương Nghênh Xuân này tự miêu tả bản thân thành một người giỏi việc đồng áng, quan trọng là việc gì cũng giỏi.
Khương Vãn Đồng đi qua bờ ruộng, mới vừa đi tới một mảnh rừng cây, đột nhiên cô tay căng chặt, cả người bị kéo vào trong rừng cây nhỏ.
Cô mới vừa định hô lên đã thấy gương mặt bị ánh mặt trời chiếu rọi loang lổ của Liễu Thanh Thư. Trên gương mặt nho nhã tuấn tú kia hiện lên ý cười:
“Đồng Đồng, là anh.”
Nhịp tim đang đập cuồng loạn của Khương Vãn Đồng cũng dần bình tĩnh lại, cô hơi nhíu mày, hất tay hắn ta ra, nói:
“Anh tìm tôi làm gì?”
Liễu Thanh Thư liếc Khương Vãn Đồng một cái: “Sao em còn mặc cái này? Không phải anh kêu em may quần áo mới rồi sao?”
“Không có thời gian.” Khương Vãn Đồng không nhịn được nói: “Nếu anh có việc gì thì nói nhanh lên.”
Tai Liễu Thanh Thư đỏ ửng lên. Hắn ta đi tới trước mặt cô, bàn tay do dự nâng lên rồi lại buông xuống.
Nhưng nghĩ tới hai chữ khoe khoang mà Khương Nghênh Xuân đã nói ban nãy, cuối cùng hắn ta cũng có lòng tin, muốn ôm lấy Khương Vãn Đồng:
“Đồng Đồng, anh…”
Khương Vãn Đồng như tránh xà hạt mà nhảy ra xa, nói lớn: “Muốn nói gì thì cứ nói, anh động tay động chân làm cái gì?”
Liễu Thanh Thư cứng đờ tại chỗ. Nhìn hai tay rỗng tuếch, hắn ta thất thần một hồi rồi mới ngượng ngùng cười khẽ:
“Nghênh Xuân đã nói với anh rồi, em cũng đừng cố gắng giả vờ nữa, em có ý với anh thì cứ nói thẳng ra, lần này… anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Mặt mũi Khương Vãn Đồng đầy vẻ mờ mịt. Cô suy nghĩ thật lâu vẫn thấy không thể nào hiểu nổi, trực tiếp bỏ lại một câu “thần kinh” rồi rời đi.
Liễu Thanh Thư vội vã kéo góc áo Khương Vãn Đồng lại, nhưng vì đồ quá cũ, “roẹt” một tiếng, bên hông áo bị kéo rách một mảng.
Liễu Thanh Thư vội vàng thả tay ra: “Xin lỗi.”
Khương Vãn Đồng vội che chỗ thắt lưng lại, xấu hổ nói: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Bên ngoài rừng cây nhỏ truyền tới tiếng ồn ào, Liễu Thanh Thư nghĩ, dù sao Khương Vãn Đồng cũng là vợ của Hoắc Chiến Thần, có lẽ cô sợ Hoắc Chiến Thần phát hiện lại ầm ĩ lên.
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi bước lên trước nói:
“Đồng Đồng, vỏ chăn của anh ở cứ điểm thanh niên tri thức đã được giặt sạch, nhưng có mấy lỗ rách anh không vá được.”
“Em có tay nghề thêu thùa giỏi, em có thể đi vá lại giúp anh không? Vừa lúc anh đang định trở về cứ điểm, nơi đó không có ai hết.”
Khương Vãn Đồng buồn bã nói:
“Không phải anh đã đính hôn với Khương Nghênh Xuân rồi sao? Anh đi tìm cô ta làm cho anh đi, tôi đi không thích hợp. Thanh niên tri thức Liễu, phiền anh chú ý tác phong.”
Liễu Thanh Thư đi tới trước mặt Khương Vãn Đồng chặn đường cô, nói như có ý:
“Cô ta được gia đình cưng chiều mà lớn, làm gì biết thêu thùa may vá gì. Hơn nữa, suốt quãng thời gian qua anh vẫn luôn được em giúp đỡ, cũng quen rồi, anh muốn ở bên em thêm một chút, nói thêm vài lời.”
Khương Vãn Đồng đi qua bờ ruộng, mới vừa đi tới một mảnh rừng cây, đột nhiên cô tay căng chặt, cả người bị kéo vào trong rừng cây nhỏ.
Cô mới vừa định hô lên đã thấy gương mặt bị ánh mặt trời chiếu rọi loang lổ của Liễu Thanh Thư. Trên gương mặt nho nhã tuấn tú kia hiện lên ý cười:
“Đồng Đồng, là anh.”
Nhịp tim đang đập cuồng loạn của Khương Vãn Đồng cũng dần bình tĩnh lại, cô hơi nhíu mày, hất tay hắn ta ra, nói:
“Anh tìm tôi làm gì?”
Liễu Thanh Thư liếc Khương Vãn Đồng một cái: “Sao em còn mặc cái này? Không phải anh kêu em may quần áo mới rồi sao?”
“Không có thời gian.” Khương Vãn Đồng không nhịn được nói: “Nếu anh có việc gì thì nói nhanh lên.”
Tai Liễu Thanh Thư đỏ ửng lên. Hắn ta đi tới trước mặt cô, bàn tay do dự nâng lên rồi lại buông xuống.
Nhưng nghĩ tới hai chữ khoe khoang mà Khương Nghênh Xuân đã nói ban nãy, cuối cùng hắn ta cũng có lòng tin, muốn ôm lấy Khương Vãn Đồng:
“Đồng Đồng, anh…”
Khương Vãn Đồng như tránh xà hạt mà nhảy ra xa, nói lớn: “Muốn nói gì thì cứ nói, anh động tay động chân làm cái gì?”
Liễu Thanh Thư cứng đờ tại chỗ. Nhìn hai tay rỗng tuếch, hắn ta thất thần một hồi rồi mới ngượng ngùng cười khẽ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghênh Xuân đã nói với anh rồi, em cũng đừng cố gắng giả vờ nữa, em có ý với anh thì cứ nói thẳng ra, lần này… anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Mặt mũi Khương Vãn Đồng đầy vẻ mờ mịt. Cô suy nghĩ thật lâu vẫn thấy không thể nào hiểu nổi, trực tiếp bỏ lại một câu “thần kinh” rồi rời đi.
Liễu Thanh Thư vội vã kéo góc áo Khương Vãn Đồng lại, nhưng vì đồ quá cũ, “roẹt” một tiếng, bên hông áo bị kéo rách một mảng.
Liễu Thanh Thư vội vàng thả tay ra: “Xin lỗi.”
Khương Vãn Đồng vội che chỗ thắt lưng lại, xấu hổ nói: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Bên ngoài rừng cây nhỏ truyền tới tiếng ồn ào, Liễu Thanh Thư nghĩ, dù sao Khương Vãn Đồng cũng là vợ của Hoắc Chiến Thần, có lẽ cô sợ Hoắc Chiến Thần phát hiện lại ầm ĩ lên.
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi bước lên trước nói:
“Đồng Đồng, vỏ chăn của anh ở cứ điểm thanh niên tri thức đã được giặt sạch, nhưng có mấy lỗ rách anh không vá được.”
“Em có tay nghề thêu thùa giỏi, em có thể đi vá lại giúp anh không? Vừa lúc anh đang định trở về cứ điểm, nơi đó không có ai hết.”
Khương Vãn Đồng buồn bã nói:
“Không phải anh đã đính hôn với Khương Nghênh Xuân rồi sao? Anh đi tìm cô ta làm cho anh đi, tôi đi không thích hợp. Thanh niên tri thức Liễu, phiền anh chú ý tác phong.”
Liễu Thanh Thư đi tới trước mặt Khương Vãn Đồng chặn đường cô, nói như có ý:
“Cô ta được gia đình cưng chiều mà lớn, làm gì biết thêu thùa may vá gì. Hơn nữa, suốt quãng thời gian qua anh vẫn luôn được em giúp đỡ, cũng quen rồi, anh muốn ở bên em thêm một chút, nói thêm vài lời.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro