Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Cả Nhà Đều Thiê...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Khương Vãn Đồng vừa về tới nhà đã nhìn thấy cảnh này. Cô không dám lên tiếng, nhưng Giang Mẫn lại giận không chỗ phát tiết:
“Cô đi đâu về?”
Khương Vãn Đồng đã suy nghĩ suốt quãng đường về nhưng vẫn chưa nghĩ ra được lý do.
Cô không thể nói mình tới chợ đen được, lại thêm mình đi mất tăm không chịu nấu cơm, dù có nói ra lý do gì cũng là cô sai.
Cô ngượng ngùng mím môi, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Giang Mẫn lập tức đầy khí thế:
“Cha, cha nhìn dáng vẻ của nó đi, chắc chắn là nó đã đi làm chuyện gì không đàng hoàng rồi. Lần này cha cũng không thể thiên vị nó nữa rồi đi?”
Hoắc Kiến Căn lấy ra khí thế gia chủ, nói:
“Con lo làm việc của con là được rồi. Cơm không có con thì không còn ai nấu hay sao? Quản người ta đi đâu làm gì? Con đúng là ăn no rửng mỡ thích đi gây sự.”
Giang Mẫn lập tức nhảy dựng lên, không phục hét to:
“Hũ dầu mỡ trong bếp đột nhiên vơi đi nhiều như vậy, bên trong còn phiêu tán hương mè, chắc chắn là nó đã chiên cái gì ăn rồi!”
“Nó tham ăn như vậy, chẳng trách cha mẹ nó đụng một chút lại đánh nó cho bằng chết! Con thấy rõ ràng là nó thiếu đánh, chỉ có cha bị mù mới thiên vị nó!”
Mặt Hoắc Kiến Căn rét lạnh, quay qua nói với Hoắc Chiến Bình:
“Vợ con nói cha mù đây, con điếc rồi đúng không?”
“Bốp” một tiếng, Hoắc Chiến Bình tát thẳng lên mặt Giang Mẫn một cái, cũng la lên:
“Cô nói ai mù đó? Cha tôi là người cô có thể hô to gọi nhỏ hay sao?”
Trên gương mặt Giang Mẫn hiện lên dấu bàn tay sưng đỏ, đôi mắt chị ta đỏ bừng, tàn nhẫn trừng Khương Vãn Đồng một cái.
Hàng mi Khương Vãn Đồng run rẩy, vừa định khuyên nhủ vài câu, Giang Mẫn đã chạy về phòng trước.
Khương Vãn Đồng cũng thấy tủi thân muốn chết rồi. Từ nhỏ tới giờ, cô nào phải chịu tủi nhục như vậy. Đặc biệt là hôm nay, rõ ràng cô vì kiếm tiền mà mệt tới mức hai chân sắp gãy, nhưng lại không thể nói được câu nào.
Đáy mắt cô tràn đầy nước mắt, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc níu lấy vạt áo. Cô muốn nói chuyện lễ hỏi không cần mọi người lao tâm khổ trí, nhưng có lẽ sẽ chẳng có ai tin cô còn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Hoắc Kiến Căn thở ra một hơi, lại lớn tiếng nói vớ Khương Vãn Đồng:
“Đồng Đồng, con vào nhà nghỉ ngơi đi, cha đi nấu cơm.”
Khương Vãn Đồng biết, thật ra đứng từ góc độ của Giang Mẫn, chị ấy cũng không sai, không tới mức vì việc ấy mà bị đánh. Cô hơi nghiêm mặt nói:
“Cha, chị dâu chị ấy…”
“Mặc kệ nó đi, nó thiếu đòn quá rồi.”
Nhắc tới con dâu cả, giọng Hoắc Kiến Căn có vẻ không tốt lắm, ông chắp tay sau đít đi thẳng vào bếp.
Khương Vãn Đồng hơi mím môi, rầu rĩ về phòng. Cô nào còn tâm tình ăn cơm nữa, tắm rửa xong cô nằm trên giường, trong lòng rất khó chịu vì việc vừa rồi.
Nếu cô không ra ngoài kiếm tiền, có tiết kiệm mười năm cũng khó có thể trả hết tiền lễ hỏi kia. Nhưng nếu cô lại đi sớm về trễ, trong nhà lại ầm ĩ.
“Cô đi đâu về?”
Khương Vãn Đồng đã suy nghĩ suốt quãng đường về nhưng vẫn chưa nghĩ ra được lý do.
Cô không thể nói mình tới chợ đen được, lại thêm mình đi mất tăm không chịu nấu cơm, dù có nói ra lý do gì cũng là cô sai.
Cô ngượng ngùng mím môi, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Giang Mẫn lập tức đầy khí thế:
“Cha, cha nhìn dáng vẻ của nó đi, chắc chắn là nó đã đi làm chuyện gì không đàng hoàng rồi. Lần này cha cũng không thể thiên vị nó nữa rồi đi?”
Hoắc Kiến Căn lấy ra khí thế gia chủ, nói:
“Con lo làm việc của con là được rồi. Cơm không có con thì không còn ai nấu hay sao? Quản người ta đi đâu làm gì? Con đúng là ăn no rửng mỡ thích đi gây sự.”
Giang Mẫn lập tức nhảy dựng lên, không phục hét to:
“Hũ dầu mỡ trong bếp đột nhiên vơi đi nhiều như vậy, bên trong còn phiêu tán hương mè, chắc chắn là nó đã chiên cái gì ăn rồi!”
“Nó tham ăn như vậy, chẳng trách cha mẹ nó đụng một chút lại đánh nó cho bằng chết! Con thấy rõ ràng là nó thiếu đánh, chỉ có cha bị mù mới thiên vị nó!”
Mặt Hoắc Kiến Căn rét lạnh, quay qua nói với Hoắc Chiến Bình:
“Vợ con nói cha mù đây, con điếc rồi đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bốp” một tiếng, Hoắc Chiến Bình tát thẳng lên mặt Giang Mẫn một cái, cũng la lên:
“Cô nói ai mù đó? Cha tôi là người cô có thể hô to gọi nhỏ hay sao?”
Trên gương mặt Giang Mẫn hiện lên dấu bàn tay sưng đỏ, đôi mắt chị ta đỏ bừng, tàn nhẫn trừng Khương Vãn Đồng một cái.
Hàng mi Khương Vãn Đồng run rẩy, vừa định khuyên nhủ vài câu, Giang Mẫn đã chạy về phòng trước.
Khương Vãn Đồng cũng thấy tủi thân muốn chết rồi. Từ nhỏ tới giờ, cô nào phải chịu tủi nhục như vậy. Đặc biệt là hôm nay, rõ ràng cô vì kiếm tiền mà mệt tới mức hai chân sắp gãy, nhưng lại không thể nói được câu nào.
Đáy mắt cô tràn đầy nước mắt, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc níu lấy vạt áo. Cô muốn nói chuyện lễ hỏi không cần mọi người lao tâm khổ trí, nhưng có lẽ sẽ chẳng có ai tin cô còn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Hoắc Kiến Căn thở ra một hơi, lại lớn tiếng nói vớ Khương Vãn Đồng:
“Đồng Đồng, con vào nhà nghỉ ngơi đi, cha đi nấu cơm.”
Khương Vãn Đồng biết, thật ra đứng từ góc độ của Giang Mẫn, chị ấy cũng không sai, không tới mức vì việc ấy mà bị đánh. Cô hơi nghiêm mặt nói:
“Cha, chị dâu chị ấy…”
“Mặc kệ nó đi, nó thiếu đòn quá rồi.”
Nhắc tới con dâu cả, giọng Hoắc Kiến Căn có vẻ không tốt lắm, ông chắp tay sau đít đi thẳng vào bếp.
Khương Vãn Đồng hơi mím môi, rầu rĩ về phòng. Cô nào còn tâm tình ăn cơm nữa, tắm rửa xong cô nằm trên giường, trong lòng rất khó chịu vì việc vừa rồi.
Nếu cô không ra ngoài kiếm tiền, có tiết kiệm mười năm cũng khó có thể trả hết tiền lễ hỏi kia. Nhưng nếu cô lại đi sớm về trễ, trong nhà lại ầm ĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro