Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Anh Thần Thật C...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
“Đừng chỉ nhìn tôi bán được nhiều tiền, vốn bỏ vào cũng lớn mà.”
Khương Vãn Đồng đứng dậy. Hai chân vì ngồi xổm quá lâu mà tê dại cứng đờ, nhưng cô vẫn cố gắng đứng vững.
Chu Mạt đáp lại: “Nhưng trừ hết vốn liếng các thứ, nguyên ngày hôm nay tối thiểu chị cũng phải lời được 2, 3 đồng.”
“Cứ thế này, một tháng chị có thể kiếm được bao nhiêu tiền em cũng không dám tưởng tượng, vậy mà chị còn không biết đủ.”
“Tương lai chắc chắn trong danh sách các hộ có gia sản vạn đồng sẽ có một vị trí cho chị, anh Thần của em cưới được chị xem như có phúc.”
Khương Vãn Đồng nghe thấy vậy lại buồn cười hỏi:
“Tên nhóc cậu, mới hôm qua cậu còn bảo tôi gả cho hắn là tôi có phúc, hiện tại lại thành hắn có phúc rồi.”
Chu Mạt ngượng ngùng xoa đầu, nói: “Ai biết chị lại giỏi như vậy, còn có thể làm ra món ăn ngon tới thế.”
Khương Vãn Đồng cười khẽ: “Vậy việc hôm nay cậu nhớ phải giữ bí mật với mọi người, cho dù là Hoắc Chiến Thần cũng không được tiết lộ lấy một câu.”
“Sao vậy?” Chu Mạt nghi ngờ hỏi.
“Hắn luôn hung hăng với tôi, nếu biết tôi tới đây, chắc chắn hắn sẽ lại mắng tôi một trận.”
“Đó là vì anh Thần chưa hiểu bản lĩnh của chị thôi, nếu em cũng cưới được một người như chị, em sẽ để chị làm củ lạc một ngày 24h, tới lúc ấy chẳng phải em có thể ngồi trong nhà đếm tiền rồi sao.”
Khương Vãn Đồng: “…”
Thế còn không bằng lấy Hoắc Chiến Thần, tốt xấu gì hắn cũng không vắt kiệt sức lực của tôi!
Hai người trở lại thôn Đại Hòe, Chu Mạt vội vã muốn cho Lý Quế Hoa nếm thử đậu phộng vị lạ nên hai người tách ra.
Khương Vãn Đồng liếc nhìn sắc trời: “Hỏng bét, nhà còn chưa nấu cơm nữa, cũng không biết trong nhà ầm ĩ tới mức nào rồi.”
Cô vội vàng chạy về phía nhà, nhưng Giang Mẫn đã về nhà trước. Nhìn thấy bếp lò còn lạnh tanh, chị ta bắt đầu nói kháy nói mỉa:
“Cha, mẹ, cha mẹ cũng thấy rồi, trễ vậy rồi mà nó còn chưa nấu cơm, người còn chạy đi đâu không biết.”
Lúc này Hoắc Kiến Căn vẫn còn bảo vệ con dâu: “Nói không chừng con bé có việc gì gấp, con bé có lười giống con đâu.”
Giang Mẫn nghe vậy trong lòng khó chịu. Trước đây khi chị ta được gả tới, khi không mang thai, chị ta bận như con quay.
Mà Khương Vãn Đồng này thì hay rồi, rõ ràng cùng là con dâu Hoắc gia, nhưng nó không phải kiếm điểm lao động cũng không phải làm việc nhà, mọi người đều thiên vị nó.
Giang Mẫn tức giận nói:
“Cha, cha cũng thiên vị quá rồi. Dựa vào cái gì mà nó có thể được sống cuộc sống thoải mái như vậy? Nếu cha còn như vậy, ngày mai con cũng không đi kiếm điểm lao động nữa!”
Nhưng Hoắc Kiến Căn không coi lời con dâu cả ra gì:
“Cha cứ thiên vị con bé đấy, cứ thiên vị đấy, con người không ra người ngợm không ra ngợm, sinh hai đứa con cũng giống hệt con, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào con dâu út thay đổi mầm mống Hoắc gia.”
Giang Mẫn tức tới tái mặt.
Khương Vãn Đồng đứng dậy. Hai chân vì ngồi xổm quá lâu mà tê dại cứng đờ, nhưng cô vẫn cố gắng đứng vững.
Chu Mạt đáp lại: “Nhưng trừ hết vốn liếng các thứ, nguyên ngày hôm nay tối thiểu chị cũng phải lời được 2, 3 đồng.”
“Cứ thế này, một tháng chị có thể kiếm được bao nhiêu tiền em cũng không dám tưởng tượng, vậy mà chị còn không biết đủ.”
“Tương lai chắc chắn trong danh sách các hộ có gia sản vạn đồng sẽ có một vị trí cho chị, anh Thần của em cưới được chị xem như có phúc.”
Khương Vãn Đồng nghe thấy vậy lại buồn cười hỏi:
“Tên nhóc cậu, mới hôm qua cậu còn bảo tôi gả cho hắn là tôi có phúc, hiện tại lại thành hắn có phúc rồi.”
Chu Mạt ngượng ngùng xoa đầu, nói: “Ai biết chị lại giỏi như vậy, còn có thể làm ra món ăn ngon tới thế.”
Khương Vãn Đồng cười khẽ: “Vậy việc hôm nay cậu nhớ phải giữ bí mật với mọi người, cho dù là Hoắc Chiến Thần cũng không được tiết lộ lấy một câu.”
“Sao vậy?” Chu Mạt nghi ngờ hỏi.
“Hắn luôn hung hăng với tôi, nếu biết tôi tới đây, chắc chắn hắn sẽ lại mắng tôi một trận.”
“Đó là vì anh Thần chưa hiểu bản lĩnh của chị thôi, nếu em cũng cưới được một người như chị, em sẽ để chị làm củ lạc một ngày 24h, tới lúc ấy chẳng phải em có thể ngồi trong nhà đếm tiền rồi sao.”
Khương Vãn Đồng: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế còn không bằng lấy Hoắc Chiến Thần, tốt xấu gì hắn cũng không vắt kiệt sức lực của tôi!
Hai người trở lại thôn Đại Hòe, Chu Mạt vội vã muốn cho Lý Quế Hoa nếm thử đậu phộng vị lạ nên hai người tách ra.
Khương Vãn Đồng liếc nhìn sắc trời: “Hỏng bét, nhà còn chưa nấu cơm nữa, cũng không biết trong nhà ầm ĩ tới mức nào rồi.”
Cô vội vàng chạy về phía nhà, nhưng Giang Mẫn đã về nhà trước. Nhìn thấy bếp lò còn lạnh tanh, chị ta bắt đầu nói kháy nói mỉa:
“Cha, mẹ, cha mẹ cũng thấy rồi, trễ vậy rồi mà nó còn chưa nấu cơm, người còn chạy đi đâu không biết.”
Lúc này Hoắc Kiến Căn vẫn còn bảo vệ con dâu: “Nói không chừng con bé có việc gì gấp, con bé có lười giống con đâu.”
Giang Mẫn nghe vậy trong lòng khó chịu. Trước đây khi chị ta được gả tới, khi không mang thai, chị ta bận như con quay.
Mà Khương Vãn Đồng này thì hay rồi, rõ ràng cùng là con dâu Hoắc gia, nhưng nó không phải kiếm điểm lao động cũng không phải làm việc nhà, mọi người đều thiên vị nó.
Giang Mẫn tức giận nói:
“Cha, cha cũng thiên vị quá rồi. Dựa vào cái gì mà nó có thể được sống cuộc sống thoải mái như vậy? Nếu cha còn như vậy, ngày mai con cũng không đi kiếm điểm lao động nữa!”
Nhưng Hoắc Kiến Căn không coi lời con dâu cả ra gì:
“Cha cứ thiên vị con bé đấy, cứ thiên vị đấy, con người không ra người ngợm không ra ngợm, sinh hai đứa con cũng giống hệt con, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào con dâu út thay đổi mầm mống Hoắc gia.”
Giang Mẫn tức tới tái mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro