Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Đậu Phộng Vị Lạ...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
“Không sao, thứ này vừa ăn vào miệng đã không thể ngừng được.”
Khương Vãn Đồng có lòng tin như thế, Chu Mạt cũng không ngăn được, không lên tiếng nữa.
Một bác gái trong đó lại nói: “Mùi vị cũng không tệ thật. Bao nhiêu tiền một cân nha?”
Khương Vãn Đồng suy nghĩ một hồi, cô bỏ ra tổng cộng 5 đồng 1 hào để làm được 12 cân, nhưng trong nhà còn lại không ít gia vị, đồng thời cũng có dùng một số thứ khác trong nhà.
Thứ đắt nhất đương nhiên là dầu, cũng có nghĩa tiền vốn tối thiểu phải nằm chừng 6 đồng, còn có đủ loại phiếu nữa.
Mà có thể tới nơi như chợ đen này đều là người muốn mua đồ không cần phiếu. Cô suy nghĩ một lát rồi nói:
“Bán một đồng một cân.”
Mọi người nghe mà sắc mặt đột biến, một người trong đó nói:
“Đắt vậy? Nhưng vừa rồi chúng tôi chưa nếm ra được mùi vị gì, không thì cô cho chúng tôi nếm lại thử đi?”
Khương Vãn Đồng vẫn dễ tính như trước: “Không nếm ra vị thì bác có thể mua thử ba năm hào rồi ăn thử nha, tôi có mang theo cân, muốn mua bao nhiêu tôi cũng bán.”
“Làm ăn còn nhỏ mọn bủn xỉn.” Người bác kia nói xong trực tiếp rời đi.
Những người còn lại cũng đi: “Giá này sắp ngang với giá thịt rồi, có tiền ăn một đồng một cân, còn không bằng đi ăn thịt.”
Đám người vốn còn vây vòng lúc nãy hiện tại đã tản gần hết, chỉ còn sót lại một người phụ nữ trung niên mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, chân đi giày da tên Vương Quế Phân.
Đối phương nói: “Lấy cho tôi hai cân, bọn họ thích ăn thịt, nhưng tôi muốn mua hai cân về cho chồng tôi nhắm rượu.”
Đáy mắt Khương Vãn Đồng hiện lên vẻ vui mừng. Sau khi cô dùng giấy dầu gói hai cân xong, nghĩ tới những người có tiền không quan tâm giá cả, chỉ để ý mùi vị như thế này quá hiếm thấy.
Mà người sống quần cư, nghĩ tới hẳn bạn bè cùng với người quen của chị ấy hẳn cũng không kém, cô lại bỏ thêm một ít đậu phộng cho chị ấy rồi mới đưa tới tay đối phương:
“Chị, nếu có thân thích hoặc bạn bè tới thăm nhà, chị để bọn họ cũng được nếm thử giúp em với nha. Nếu bọn họ thấy ngon thì kêu bọn họ tới ủng hộ em với.”
“Em cũng biết làm ăn thật.”
Vương Quế Phân cười cười, đưa 2 đồng rồi rời đi.
Tiếp sau lại có không ít người lục tục tới, Khương Vãn Đồng cũng không keo kiệt, đều cho mọi người ăn thử. Tuy sau đó cũng có người mua, nhưng chỉ mua ba hào năm hào.
11.5 cân củ lạc lạ vị, trừ phần cho mọi người ăn thử, phần còn lại cô bán tới khi mặt trời gần xuống núi vẫn còn thừa lại một ít.
Khương Vãn Đồng cất đậu phộng vào trong giấy dầu, đưa hết cho Chu Mạt, nói:
“Tôi cũng không phải người không biết nói lý, cậu cầm cái này về nhà ăn đi.”
Chu Mạt nào có thể đợi được tới lúc về nhà, cậu ta trực tiếp lấy ra mấy hạt đậu phộng ném vào trong miệng, nhai rôm rốp, sau đó lại thận trọng gói kỹ miệng túi, còn không quên cảm khái:
“Chị dâu, chị cũng giỏi thật, không ngờ chị có thể bán được 11 đồng.”
Khương Vãn Đồng có lòng tin như thế, Chu Mạt cũng không ngăn được, không lên tiếng nữa.
Một bác gái trong đó lại nói: “Mùi vị cũng không tệ thật. Bao nhiêu tiền một cân nha?”
Khương Vãn Đồng suy nghĩ một hồi, cô bỏ ra tổng cộng 5 đồng 1 hào để làm được 12 cân, nhưng trong nhà còn lại không ít gia vị, đồng thời cũng có dùng một số thứ khác trong nhà.
Thứ đắt nhất đương nhiên là dầu, cũng có nghĩa tiền vốn tối thiểu phải nằm chừng 6 đồng, còn có đủ loại phiếu nữa.
Mà có thể tới nơi như chợ đen này đều là người muốn mua đồ không cần phiếu. Cô suy nghĩ một lát rồi nói:
“Bán một đồng một cân.”
Mọi người nghe mà sắc mặt đột biến, một người trong đó nói:
“Đắt vậy? Nhưng vừa rồi chúng tôi chưa nếm ra được mùi vị gì, không thì cô cho chúng tôi nếm lại thử đi?”
Khương Vãn Đồng vẫn dễ tính như trước: “Không nếm ra vị thì bác có thể mua thử ba năm hào rồi ăn thử nha, tôi có mang theo cân, muốn mua bao nhiêu tôi cũng bán.”
“Làm ăn còn nhỏ mọn bủn xỉn.” Người bác kia nói xong trực tiếp rời đi.
Những người còn lại cũng đi: “Giá này sắp ngang với giá thịt rồi, có tiền ăn một đồng một cân, còn không bằng đi ăn thịt.”
Đám người vốn còn vây vòng lúc nãy hiện tại đã tản gần hết, chỉ còn sót lại một người phụ nữ trung niên mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, chân đi giày da tên Vương Quế Phân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối phương nói: “Lấy cho tôi hai cân, bọn họ thích ăn thịt, nhưng tôi muốn mua hai cân về cho chồng tôi nhắm rượu.”
Đáy mắt Khương Vãn Đồng hiện lên vẻ vui mừng. Sau khi cô dùng giấy dầu gói hai cân xong, nghĩ tới những người có tiền không quan tâm giá cả, chỉ để ý mùi vị như thế này quá hiếm thấy.
Mà người sống quần cư, nghĩ tới hẳn bạn bè cùng với người quen của chị ấy hẳn cũng không kém, cô lại bỏ thêm một ít đậu phộng cho chị ấy rồi mới đưa tới tay đối phương:
“Chị, nếu có thân thích hoặc bạn bè tới thăm nhà, chị để bọn họ cũng được nếm thử giúp em với nha. Nếu bọn họ thấy ngon thì kêu bọn họ tới ủng hộ em với.”
“Em cũng biết làm ăn thật.”
Vương Quế Phân cười cười, đưa 2 đồng rồi rời đi.
Tiếp sau lại có không ít người lục tục tới, Khương Vãn Đồng cũng không keo kiệt, đều cho mọi người ăn thử. Tuy sau đó cũng có người mua, nhưng chỉ mua ba hào năm hào.
11.5 cân củ lạc lạ vị, trừ phần cho mọi người ăn thử, phần còn lại cô bán tới khi mặt trời gần xuống núi vẫn còn thừa lại một ít.
Khương Vãn Đồng cất đậu phộng vào trong giấy dầu, đưa hết cho Chu Mạt, nói:
“Tôi cũng không phải người không biết nói lý, cậu cầm cái này về nhà ăn đi.”
Chu Mạt nào có thể đợi được tới lúc về nhà, cậu ta trực tiếp lấy ra mấy hạt đậu phộng ném vào trong miệng, nhai rôm rốp, sau đó lại thận trọng gói kỹ miệng túi, còn không quên cảm khái:
“Chị dâu, chị cũng giỏi thật, không ngờ chị có thể bán được 11 đồng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro