Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Đậu Phộng Vị Lạ
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Thế nhưng ngay một giây sau, cậu ta đã trừng lớn hai mắt. Chỉ thấy Khương Vãn Đồng ngao nước đường sau đó đổ hết gia vị đã pha đều cùng với củ lạc vào trong.
Chu Mạt đau lòng bước lên muốn cứu vãn: “Chị dâu, chị không có việc gì làm ư? Nhiều như vậy, có vợ nhà ai mà cho chồng mình ăn củ lạc mỗi ngày đâu?”
Khương Vãn Đồng chê Chu Mạt phiền, vào lúc hắn ta há miệng chuẩn bị nói tiếp, cô trực tiếp nhét một củ lạc vào trong miệng đối phương.
Màu mắt của Chu Mạt sáng lên, quai hàm lay động cẩn thận nhấm nuốt, miệng đầy hương thơm khiến hắn ta không nỡ nuốt xuống. Hắn ta kinh ngạc nói:
“Ôi ôi, không thể tưởng nổi, mùi vị này… mùi vị này còn rất đặc biệt!”
Nói xong, hắn ta lại ném thêm một củ lạc nữa vào trong miệng, cảm giác nghiện như không ngừng được. Vừa định ăn củ lạc thứ ba, Khương Vãn Đồng đã xòe lòng bàn tay ra, nói:
“Trả tiền.”
“Không phải đâu chị dâu, có củ lạc nhà ai mà tính tiền theo viên? Hơn nữa, anh Thần kêu em tìm đùi gà với bánh đều bị chị ăn hết đúng không? Anh ấy nói muốn chia thêm tiền cho em nhưng em cũng không nhận đâu. Sao chị có thể vì mấy củ lạc mà tính toán với em?”
Khương Vãn Đồng bắt được câu chữ trong đó, kinh ngạc nói: “Chia tiền? Hai người làm cái gì mà hắn phải chia tiền cho cậu?”
Con ngươi Chu Mạt đảo một vòng: “Chẳng phải là làm ruộng à? Có đôi khi anh ấy về sớm hơn, em giúp anh ấy hoàn thành công việc, cũng có đôi khi anh ấy làm giúp em.”
“Nói chung là quan hệ giữa em với anh ấy tốt tới mức không phiên biệt ta ngươi, cho nên chị cũng đừng tính toán nhiều với em như vậy.”
“Được rồi, vậy cậu dẫn tôi lên chợ đen trên huyện, tôi muốn bán thứ này đi.”
Chu Mạt hơi do dự một chút, trong lòng lo lắng, không biết nếu Hoắc Chiến Thần biết mình đưa chị dâu tới chợ đen có trách tội mình không, dù sao chỗ kia cũng có nguy hiểm.
Chu Mạt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chị mang theo quần áo để giả trang đi, chúng ta lặng lẽ đi.”
…
Ve kêu nắng nóng, đường gập ghềnh không bằng phẳng, cũng may hai bên đường có nhiều cây xanh to lớn có thể che chắn bớt một phần nắng nóng.
Khương Vãn Đồng đi mà hai chân như muốn nhũn ra. Khó khăn lắm mới tới huyện thành được, cô đi vào một con ngõ đổi áo ngoài với khẩu trang, sau đó mới tới chợ đen phía sau xưởng dệt.
Cô mới vừa ngồi xuống, củ lạc mang theo mùi thơm đã hấp dẫn một đám người.
“Cô gái, đây là cái gì vậy?”
“Đậu phộng vị lạ, mọi người có thể ăn thử.” Khương Vãn Đồng bốc một nắm đưa tới trước mặt mấy bác gái, nói.
Lúc trước Chu Mạt đã từng theo Hoắc Chiến Thần qua đây bán không ít thứ, biết người ở đây được lợi sẽ muốn càng lợi hơn, cho nên Chu Mạt ngăn Khương Vãn Đồng lại, hạ thấp giọng nói:
“Chị dâu, chị không biết chứ nơi này ngư long hỗn tạp, hạng người gì cũng có, chúng ta không cần phóng khoáng như vậy.”
Chu Mạt đau lòng bước lên muốn cứu vãn: “Chị dâu, chị không có việc gì làm ư? Nhiều như vậy, có vợ nhà ai mà cho chồng mình ăn củ lạc mỗi ngày đâu?”
Khương Vãn Đồng chê Chu Mạt phiền, vào lúc hắn ta há miệng chuẩn bị nói tiếp, cô trực tiếp nhét một củ lạc vào trong miệng đối phương.
Màu mắt của Chu Mạt sáng lên, quai hàm lay động cẩn thận nhấm nuốt, miệng đầy hương thơm khiến hắn ta không nỡ nuốt xuống. Hắn ta kinh ngạc nói:
“Ôi ôi, không thể tưởng nổi, mùi vị này… mùi vị này còn rất đặc biệt!”
Nói xong, hắn ta lại ném thêm một củ lạc nữa vào trong miệng, cảm giác nghiện như không ngừng được. Vừa định ăn củ lạc thứ ba, Khương Vãn Đồng đã xòe lòng bàn tay ra, nói:
“Trả tiền.”
“Không phải đâu chị dâu, có củ lạc nhà ai mà tính tiền theo viên? Hơn nữa, anh Thần kêu em tìm đùi gà với bánh đều bị chị ăn hết đúng không? Anh ấy nói muốn chia thêm tiền cho em nhưng em cũng không nhận đâu. Sao chị có thể vì mấy củ lạc mà tính toán với em?”
Khương Vãn Đồng bắt được câu chữ trong đó, kinh ngạc nói: “Chia tiền? Hai người làm cái gì mà hắn phải chia tiền cho cậu?”
Con ngươi Chu Mạt đảo một vòng: “Chẳng phải là làm ruộng à? Có đôi khi anh ấy về sớm hơn, em giúp anh ấy hoàn thành công việc, cũng có đôi khi anh ấy làm giúp em.”
“Nói chung là quan hệ giữa em với anh ấy tốt tới mức không phiên biệt ta ngươi, cho nên chị cũng đừng tính toán nhiều với em như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, vậy cậu dẫn tôi lên chợ đen trên huyện, tôi muốn bán thứ này đi.”
Chu Mạt hơi do dự một chút, trong lòng lo lắng, không biết nếu Hoắc Chiến Thần biết mình đưa chị dâu tới chợ đen có trách tội mình không, dù sao chỗ kia cũng có nguy hiểm.
Chu Mạt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chị mang theo quần áo để giả trang đi, chúng ta lặng lẽ đi.”
…
Ve kêu nắng nóng, đường gập ghềnh không bằng phẳng, cũng may hai bên đường có nhiều cây xanh to lớn có thể che chắn bớt một phần nắng nóng.
Khương Vãn Đồng đi mà hai chân như muốn nhũn ra. Khó khăn lắm mới tới huyện thành được, cô đi vào một con ngõ đổi áo ngoài với khẩu trang, sau đó mới tới chợ đen phía sau xưởng dệt.
Cô mới vừa ngồi xuống, củ lạc mang theo mùi thơm đã hấp dẫn một đám người.
“Cô gái, đây là cái gì vậy?”
“Đậu phộng vị lạ, mọi người có thể ăn thử.” Khương Vãn Đồng bốc một nắm đưa tới trước mặt mấy bác gái, nói.
Lúc trước Chu Mạt đã từng theo Hoắc Chiến Thần qua đây bán không ít thứ, biết người ở đây được lợi sẽ muốn càng lợi hơn, cho nên Chu Mạt ngăn Khương Vãn Đồng lại, hạ thấp giọng nói:
“Chị dâu, chị không biết chứ nơi này ngư long hỗn tạp, hạng người gì cũng có, chúng ta không cần phóng khoáng như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro