Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Miệng Ngọt Vô C...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Trong cổ họng Hoắc Chiến Thần tràn ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.
“Không phải mọi người đều nói có dùng dây lưng đánh cô ấy cô ấy cũng không nói được hai câu sao? Thực tế lại là miệng ngọt vô cùng, mới vừa rước vào nhà một hôm cha đã thiên vị cho cô ấy như vậy.”
“Lúc chiều chắc chắn cha phải bẻ ngô nhanh tới tay bốc khói mới có thể về nhà nấu cơm sớm thế này, đúng không?”
Hoắc Kiến Căn không muốn nói tiếp đề tài này, lầm bầm: “Con đừng nói bậy, bình thường cha làm việc cũng nhanh mà.”
“Vâng, đúng là nhanh thật, cha có làm xong cũng chỉ về nhà nghỉ ngơi, không chịu đụng vào việc gì nữa.”
“Kêu con tốt với vợ con một chút thì con cứ làm theo đi, còn nói chuyện cứ như cha đang cầu xin con không bằng.”
“Con không nghĩ thử xem, bỏ ra nhiều tiền như vậy, con lại không muốn chạm vào người ta, cho dù là cô gái tốt tới mức nào cũng phải vụng trộm với người đàn ông khác thôi.”
“Nếu con bé mà đi vụng trộm với người khác thật, chẳng phải chúng ta tốn tiền vô ích sao? Sao giờ không tranh thủ tốt với con bé một chút?”
“Con không muốn chạm vào cô ấy đấy. Nếu cô ấy dám đi dụ dỗ người đàn ông khác, con sẽ đánh gãy chân cô ấy.”
Hoắc Chiến Thần nói xong lại bày ra vẻ hung hăng, chẳng quan tâm tới nồi bếp gì nữa, trực tiếp đi vào nhà.
…
Buổi chiều hôm sau, Khương Vãn Đồng nhân lúc người trong nhà đã xuống ruộng làm việc hết rồi mới bắt đầu mang nguyên vật liệu giấu trong nhà ra.
Đầu tiên là cô trộn lẫn bột tiêu, bột thì là, hạt mè, bột ớt với muối chung với nhau, sau đó cô lại ngâm củ lạc mười phút, đập trứng vào bột mì trộn đều.
Đột nhiên Chu Mạt tới. Thấy rõ đồ trên bàn, hắn ta cau mày nói:
“Chị dâu, mới sáng sớm chị đã chơi đùa cái gì vậy? Không thể lãng phí đồ vật như thế được đâu. Chị xem anh Thần nhà em khổ cực thế nào, mới sáng sớm đã vội đi kiếm điểm lao động, vậy mà chị không biết đưa ít nước ra ruộng nữa…”
Khương Vãn Đồng chẳng buồn liếc tên này lấy một lần, khịt mũi tức giận: “Nếu cậu thương hắn như vậy thì cậu tự bưng nước qua đi!”
Chu Mạt lẩm bẩm: “Anh ấy cũng không phải chồng em, em đau lòng cái gì? Nhưng mà chị dám nói ra mấy lời như vậy chứng tỏ chị cũng không phải một cô gái tốt.”
Khương Vãn Đồng cũng không tức giận, còn thuận theo: “Đúng, tôi không phải cô gái tốt, cậu mới phải.”
Chu Mạt tức giận, nói với giọng điệu rất không tình nguyện:
“Chị dâu, sao chị còn mắng chửi em nữa? Em vừa cố gắng kiếm mấy thứ hiếm lạ cho chị, vừa đau lòng anh Thần của em, vậy mà chị cứ làm như em đang làm hại chị vậy.”
Khương Vãn Đồng không muốn để ý tới hắn ta nữa. Cô đốt nóng dầu mỡ trong nồi, đổ củ lạc đã được trộn đều bột mì vào nồi chiên lên.
Chu Mạt thấy tới nước này rồi có nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì, dù sao thì củ lạc trộn với bột mì chiên giòn lên vẫn có thể ăn, chỉ cần không đổ gia vị linh tinh vào là được.
“Không phải mọi người đều nói có dùng dây lưng đánh cô ấy cô ấy cũng không nói được hai câu sao? Thực tế lại là miệng ngọt vô cùng, mới vừa rước vào nhà một hôm cha đã thiên vị cho cô ấy như vậy.”
“Lúc chiều chắc chắn cha phải bẻ ngô nhanh tới tay bốc khói mới có thể về nhà nấu cơm sớm thế này, đúng không?”
Hoắc Kiến Căn không muốn nói tiếp đề tài này, lầm bầm: “Con đừng nói bậy, bình thường cha làm việc cũng nhanh mà.”
“Vâng, đúng là nhanh thật, cha có làm xong cũng chỉ về nhà nghỉ ngơi, không chịu đụng vào việc gì nữa.”
“Kêu con tốt với vợ con một chút thì con cứ làm theo đi, còn nói chuyện cứ như cha đang cầu xin con không bằng.”
“Con không nghĩ thử xem, bỏ ra nhiều tiền như vậy, con lại không muốn chạm vào người ta, cho dù là cô gái tốt tới mức nào cũng phải vụng trộm với người đàn ông khác thôi.”
“Nếu con bé mà đi vụng trộm với người khác thật, chẳng phải chúng ta tốn tiền vô ích sao? Sao giờ không tranh thủ tốt với con bé một chút?”
“Con không muốn chạm vào cô ấy đấy. Nếu cô ấy dám đi dụ dỗ người đàn ông khác, con sẽ đánh gãy chân cô ấy.”
Hoắc Chiến Thần nói xong lại bày ra vẻ hung hăng, chẳng quan tâm tới nồi bếp gì nữa, trực tiếp đi vào nhà.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chiều hôm sau, Khương Vãn Đồng nhân lúc người trong nhà đã xuống ruộng làm việc hết rồi mới bắt đầu mang nguyên vật liệu giấu trong nhà ra.
Đầu tiên là cô trộn lẫn bột tiêu, bột thì là, hạt mè, bột ớt với muối chung với nhau, sau đó cô lại ngâm củ lạc mười phút, đập trứng vào bột mì trộn đều.
Đột nhiên Chu Mạt tới. Thấy rõ đồ trên bàn, hắn ta cau mày nói:
“Chị dâu, mới sáng sớm chị đã chơi đùa cái gì vậy? Không thể lãng phí đồ vật như thế được đâu. Chị xem anh Thần nhà em khổ cực thế nào, mới sáng sớm đã vội đi kiếm điểm lao động, vậy mà chị không biết đưa ít nước ra ruộng nữa…”
Khương Vãn Đồng chẳng buồn liếc tên này lấy một lần, khịt mũi tức giận: “Nếu cậu thương hắn như vậy thì cậu tự bưng nước qua đi!”
Chu Mạt lẩm bẩm: “Anh ấy cũng không phải chồng em, em đau lòng cái gì? Nhưng mà chị dám nói ra mấy lời như vậy chứng tỏ chị cũng không phải một cô gái tốt.”
Khương Vãn Đồng cũng không tức giận, còn thuận theo: “Đúng, tôi không phải cô gái tốt, cậu mới phải.”
Chu Mạt tức giận, nói với giọng điệu rất không tình nguyện:
“Chị dâu, sao chị còn mắng chửi em nữa? Em vừa cố gắng kiếm mấy thứ hiếm lạ cho chị, vừa đau lòng anh Thần của em, vậy mà chị cứ làm như em đang làm hại chị vậy.”
Khương Vãn Đồng không muốn để ý tới hắn ta nữa. Cô đốt nóng dầu mỡ trong nồi, đổ củ lạc đã được trộn đều bột mì vào nồi chiên lên.
Chu Mạt thấy tới nước này rồi có nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì, dù sao thì củ lạc trộn với bột mì chiên giòn lên vẫn có thể ăn, chỉ cần không đổ gia vị linh tinh vào là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro