Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Miệng Ngọt Vô C...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Tai Hoắc Chiến Thần đỏ ửng lên, không nói câu nào.
Mà Khương Vãn Đồng cũng không suy nghĩ nhiều, càng không khách sáo với Hoắc Chiến Thần.
Dù sao hai người cũng không thể ly hôn, nửa đời sau hắn lại không tình nguyện chạm vào cô, cho nên cô phải cố gắng kiếm tiền, khiến mình có thể sống thoải mái sung sướng nhất.
Con vịt nướng này vàng sậm, bên ngoài hơi cháy, bên trong vừa mềm vừa trơn, khi cắn xuống còn cảm giác được chất lỏng mang theo gia vị ướp tràn ra, chỉ ăn một miếng đã biết món này phải là đặc sản trong tiệm.
Cặp mắt Chu Mạt như dính trên con vịt nướng, còn không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Khương Vãn Đồng chưa quên chuyện Chu Mạt vẫn luôn nói gần nói xa chê bai cô che chở Hoắc Chiến Thần. Cô cố ý bày ra vẻ mình đang ăn thật ngon trước mặt Chu Mạt, nhưng lại không cho Chu Mạt một miếng nào.
Chu Mạt cũng không nói gì, chỉ hít thật sâu, tranh thủ thu hết mùi thịt nướng vào bụng:
“Nếu không phải em cần gom tiền lấy Quế Hoa, em cũng muốn cô độc, chắc chắn nửa đời còn lại có thể sống thoải mái giống như chị dâu.”
Khương Vãn Đồng tạm ngừng động tác ăn thịt: “Cho nên hiện tại tôi đang sống giống mấy người ở giá đúng không?”
Chu Mạt nghiêm túc nói: “Đúng thế! Làm gì có người nào có gia đình mà chỉ mãi ăn một mình, không cho chồng mình lấy một miếng?”
“Chị chẳng giống Quế Hoa nhà em, cô ấy không tham ăn chút nào, gặp món gì ngon cũng để phần cho em một miếng, càng so sánh càng cảm thấy Quế Hoa nhà em tốt hơn chị nhiều.”
Khương Vãn Đồng lại cắn mạnh một miếng thịt vịt, nói: “Vậy tôi càng phải ăn một mình, bức hắn ly hôn với tôi, đến lúc đó hắn có thể đi cưới Quế Hoa nhà cậu rồi.”
Hoắc Chiến Thần rũ mi rũ mắt, đáy mắt phủ đầy u ám, trong lòng cảm thấy lời gì bà nương này cũng dám nói ra miệng.
Đúng là hết cách với cô.
Mà Chu Mạt thì như bị chạm tới nghịch lân, không chịu để yên: “Chị dâu, chị đừng thù dai như vậy.”
Nhưng Khương Vãn Đồng không để ý tới Chu Mạt. Đợi khi cô ăn đồ ăn xong, chẳng bao lâu đã tới nhà.
Nhân lúc người trong nhà còn chưa trở về, Khương Vãn Đồng dứt khoát mang hết đồ vào phòng, tránh cho mọi người nhìn thấy lại ầm ĩ một trận.
Cô mới vừa giấu đồ vào trong phòng, chuẩn bị đi nấu cơm, khi ra đã thấy Hoắc Kiến Căn treo áo trên cây ngô, đầu đầy mồ hôi loay hoay trước bếp, mà Hoắc Chiến Thần thì ngồi chồm hổm phía sau lòng bếp nổi lửa.
Hoắc Kiến Căn liếc mắt thấy Khương Vãn Đồng, cười toét miệng nói:
“Đồng Đồng, con nghỉ ngơi đi, lúc trưa con đã nấu cơm rồi, sao có thể để con nấu cả bữa tối được.”
Khương Vãn Đồng vốn đang đau chân vì phải đi đoạn đường quá dài, nghe vậy, mặt mày cô cong cong, ngọt ngào đáp lại:
“Con cảm ơn cha, cha thật tốt.”
Nói xong, cô xoay người rời đi. Hoắc Kiến Căn chờ khi con dâu đi rồi mới khuyên bảo Hoắc Chiến Thần:
“Con xem Đồng Đồng có tốt không, con nên biết quý trọng.”
Mà Khương Vãn Đồng cũng không suy nghĩ nhiều, càng không khách sáo với Hoắc Chiến Thần.
Dù sao hai người cũng không thể ly hôn, nửa đời sau hắn lại không tình nguyện chạm vào cô, cho nên cô phải cố gắng kiếm tiền, khiến mình có thể sống thoải mái sung sướng nhất.
Con vịt nướng này vàng sậm, bên ngoài hơi cháy, bên trong vừa mềm vừa trơn, khi cắn xuống còn cảm giác được chất lỏng mang theo gia vị ướp tràn ra, chỉ ăn một miếng đã biết món này phải là đặc sản trong tiệm.
Cặp mắt Chu Mạt như dính trên con vịt nướng, còn không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Khương Vãn Đồng chưa quên chuyện Chu Mạt vẫn luôn nói gần nói xa chê bai cô che chở Hoắc Chiến Thần. Cô cố ý bày ra vẻ mình đang ăn thật ngon trước mặt Chu Mạt, nhưng lại không cho Chu Mạt một miếng nào.
Chu Mạt cũng không nói gì, chỉ hít thật sâu, tranh thủ thu hết mùi thịt nướng vào bụng:
“Nếu không phải em cần gom tiền lấy Quế Hoa, em cũng muốn cô độc, chắc chắn nửa đời còn lại có thể sống thoải mái giống như chị dâu.”
Khương Vãn Đồng tạm ngừng động tác ăn thịt: “Cho nên hiện tại tôi đang sống giống mấy người ở giá đúng không?”
Chu Mạt nghiêm túc nói: “Đúng thế! Làm gì có người nào có gia đình mà chỉ mãi ăn một mình, không cho chồng mình lấy một miếng?”
“Chị chẳng giống Quế Hoa nhà em, cô ấy không tham ăn chút nào, gặp món gì ngon cũng để phần cho em một miếng, càng so sánh càng cảm thấy Quế Hoa nhà em tốt hơn chị nhiều.”
Khương Vãn Đồng lại cắn mạnh một miếng thịt vịt, nói: “Vậy tôi càng phải ăn một mình, bức hắn ly hôn với tôi, đến lúc đó hắn có thể đi cưới Quế Hoa nhà cậu rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Chiến Thần rũ mi rũ mắt, đáy mắt phủ đầy u ám, trong lòng cảm thấy lời gì bà nương này cũng dám nói ra miệng.
Đúng là hết cách với cô.
Mà Chu Mạt thì như bị chạm tới nghịch lân, không chịu để yên: “Chị dâu, chị đừng thù dai như vậy.”
Nhưng Khương Vãn Đồng không để ý tới Chu Mạt. Đợi khi cô ăn đồ ăn xong, chẳng bao lâu đã tới nhà.
Nhân lúc người trong nhà còn chưa trở về, Khương Vãn Đồng dứt khoát mang hết đồ vào phòng, tránh cho mọi người nhìn thấy lại ầm ĩ một trận.
Cô mới vừa giấu đồ vào trong phòng, chuẩn bị đi nấu cơm, khi ra đã thấy Hoắc Kiến Căn treo áo trên cây ngô, đầu đầy mồ hôi loay hoay trước bếp, mà Hoắc Chiến Thần thì ngồi chồm hổm phía sau lòng bếp nổi lửa.
Hoắc Kiến Căn liếc mắt thấy Khương Vãn Đồng, cười toét miệng nói:
“Đồng Đồng, con nghỉ ngơi đi, lúc trưa con đã nấu cơm rồi, sao có thể để con nấu cả bữa tối được.”
Khương Vãn Đồng vốn đang đau chân vì phải đi đoạn đường quá dài, nghe vậy, mặt mày cô cong cong, ngọt ngào đáp lại:
“Con cảm ơn cha, cha thật tốt.”
Nói xong, cô xoay người rời đi. Hoắc Kiến Căn chờ khi con dâu đi rồi mới khuyên bảo Hoắc Chiến Thần:
“Con xem Đồng Đồng có tốt không, con nên biết quý trọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro