Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Anh Cũng Tốt Th...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Trên mặt Hoắc Chiến Thần lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng hắn không nói gì nữa, có điều Chu Mạt ở bên cạnh lại lên tiếng:
“Chị dâu, chị cũng biết cách hưởng thụ quá đi. Chị xem anh Thần vì trả nợ mà bận rộn tới tận bây giờ, chị còn muốn mua nhiều như vậy, ngay cả gia vị cũng không bỏ qua, chị cũng tham ăn quá đi.”
“Cậu có thể im cái miệng lại không? Có phải tôi không trả tiền đâu?” Khương Vãn Đồng móc tiền với phiếu ra:
“Hai phiếu này đủ đổi lấy các phiếu kia rồi đúng không? Chừng này tiền hẳn cũng đủ mua mấy thứ kia rồi đi?”
Con ngươi Chu Mạt trừng lớn, tầm mắt nhìn chằm chằm xấp tiền với phiếu kia, bật thốt lên:
“Ai ya chị dâu, chị còn có tiền nữa ư? Chị giấu tiền đi để anh Thần chịu khổ một mình vậy ư?”
Khương Vãn Đồng a nhẹ một tiếng: “Chỉ có cậu mới thấy thương hắn.”
Chu Mạt thổn thức nói:
“Không thương anh ấy thì cũng thấy tiếc đồ, đổi củ lạc làm gì? Cũng không thể trộn bột thì là với tiêu và trứng gà rồi đường chung vào nhau nha, quá lãng phí đồ ăn.”
“Nói nhảm quá nhiều.” Khương Vãn Đồng không biết giá cả cụ thể của mỗi mặt hàng, cô rút phiếu với 10 đồng ra đưa cho Hoắc Chiến Thần, nói: “Cho anh, mua về giúp tôi với.”
Hoắc Chiến Thần liếc nhìn bàn tay nhỏ đang giơ tới trước mặt anh, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Khương Vãn Đồng lại thấy tủi thân. Người khác xuyên không đều có thể gặp được người đàn ông yêu họ như mạng, cô lại gặp phải người đàn ông muốn lấy mạng cô.
Cô méo miệng, nói: “Nhờ anh làm chút việc thôi, sao anh phải khó khăn như vậy? Cũng không phải tôi không trả…”
Cô mới nói được phân nửa, chỉ thấy sắc mặt Hoắc Chiến Thần trở nên lạnh băng, nhưng động tác lại lưu loát, hắn móc ra một đống phiếu xanh xanh đỏ đỏ đưa cho cô.
Cô ngập ngừng, thu liễm tiếng nức nở trong miệng, sảng khoái nhận lấy phiếu, vừa đếm vừa nói: “Không ngờ anh còn tốt như vậy.”
Hoắc Chiến Thần mặt không đổi sắc đi ra ngoài: “Tôi ở cửa quán cơm quốc doanh chờ cô.”
Khương Vãn Đồng gật đầu rồi đi tới quầy hàng, 10 cân củ lạc tốn 3 đồng, một túi bột tiêu tốn 3 xu, một túi bột thì là 3 xu, 5 quả trứng 2.5 hào, một can bột mì nhãn hiệu Phú Cường 1 đồng 8 hào.
Sauk hi đưa phiếu, cô phải bỏ thêm tổng cộng 5 đồng 1 hào 1 xu.
Cô xách đồ đi ra ngoài mà trong lòng thầm cảm khái.
Giá hàng ở niên đại này vẫn còn rẻ chán, nếu cô mang mười ức về đây, chắc chắn sẽ khiến chất lượng cuộc sống của toàn bộ nhân dân Trung Quốc bay vọt!
Cô vừa đi ra ngoài cửa đã thấy Hoắc Chiến Thần, Chu Mạt cùng với một ông lão chạy xe trâu cùng ngồi trên một chiếc xe trâu chờ đợi, cô vui mừng nói:
“May mà không phải đi bộ về, nếu không mệt chết tôi.”
Hoắc Chiến Thần đưa nửa con vịt quay trong tay cho Khương Vãn Đồng: “Ăn cái này trước đi.”
Ông lão điều khiển xe trâu cảm khái: “Vẫn là cậu nhóc này biết thương vợ thương con.”
“Chị dâu, chị cũng biết cách hưởng thụ quá đi. Chị xem anh Thần vì trả nợ mà bận rộn tới tận bây giờ, chị còn muốn mua nhiều như vậy, ngay cả gia vị cũng không bỏ qua, chị cũng tham ăn quá đi.”
“Cậu có thể im cái miệng lại không? Có phải tôi không trả tiền đâu?” Khương Vãn Đồng móc tiền với phiếu ra:
“Hai phiếu này đủ đổi lấy các phiếu kia rồi đúng không? Chừng này tiền hẳn cũng đủ mua mấy thứ kia rồi đi?”
Con ngươi Chu Mạt trừng lớn, tầm mắt nhìn chằm chằm xấp tiền với phiếu kia, bật thốt lên:
“Ai ya chị dâu, chị còn có tiền nữa ư? Chị giấu tiền đi để anh Thần chịu khổ một mình vậy ư?”
Khương Vãn Đồng a nhẹ một tiếng: “Chỉ có cậu mới thấy thương hắn.”
Chu Mạt thổn thức nói:
“Không thương anh ấy thì cũng thấy tiếc đồ, đổi củ lạc làm gì? Cũng không thể trộn bột thì là với tiêu và trứng gà rồi đường chung vào nhau nha, quá lãng phí đồ ăn.”
“Nói nhảm quá nhiều.” Khương Vãn Đồng không biết giá cả cụ thể của mỗi mặt hàng, cô rút phiếu với 10 đồng ra đưa cho Hoắc Chiến Thần, nói: “Cho anh, mua về giúp tôi với.”
Hoắc Chiến Thần liếc nhìn bàn tay nhỏ đang giơ tới trước mặt anh, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Khương Vãn Đồng lại thấy tủi thân. Người khác xuyên không đều có thể gặp được người đàn ông yêu họ như mạng, cô lại gặp phải người đàn ông muốn lấy mạng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô méo miệng, nói: “Nhờ anh làm chút việc thôi, sao anh phải khó khăn như vậy? Cũng không phải tôi không trả…”
Cô mới nói được phân nửa, chỉ thấy sắc mặt Hoắc Chiến Thần trở nên lạnh băng, nhưng động tác lại lưu loát, hắn móc ra một đống phiếu xanh xanh đỏ đỏ đưa cho cô.
Cô ngập ngừng, thu liễm tiếng nức nở trong miệng, sảng khoái nhận lấy phiếu, vừa đếm vừa nói: “Không ngờ anh còn tốt như vậy.”
Hoắc Chiến Thần mặt không đổi sắc đi ra ngoài: “Tôi ở cửa quán cơm quốc doanh chờ cô.”
Khương Vãn Đồng gật đầu rồi đi tới quầy hàng, 10 cân củ lạc tốn 3 đồng, một túi bột tiêu tốn 3 xu, một túi bột thì là 3 xu, 5 quả trứng 2.5 hào, một can bột mì nhãn hiệu Phú Cường 1 đồng 8 hào.
Sauk hi đưa phiếu, cô phải bỏ thêm tổng cộng 5 đồng 1 hào 1 xu.
Cô xách đồ đi ra ngoài mà trong lòng thầm cảm khái.
Giá hàng ở niên đại này vẫn còn rẻ chán, nếu cô mang mười ức về đây, chắc chắn sẽ khiến chất lượng cuộc sống của toàn bộ nhân dân Trung Quốc bay vọt!
Cô vừa đi ra ngoài cửa đã thấy Hoắc Chiến Thần, Chu Mạt cùng với một ông lão chạy xe trâu cùng ngồi trên một chiếc xe trâu chờ đợi, cô vui mừng nói:
“May mà không phải đi bộ về, nếu không mệt chết tôi.”
Hoắc Chiến Thần đưa nửa con vịt quay trong tay cho Khương Vãn Đồng: “Ăn cái này trước đi.”
Ông lão điều khiển xe trâu cảm khái: “Vẫn là cậu nhóc này biết thương vợ thương con.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro