Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Không Biết Khi...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
“Đó là đương nhiên. Tôi còn tưởng Khương Vãn Đồng hại người ta nợ nần nhiều như vậy chắc chắn sẽ bị Chiến Thần nổi giận đánh chết, nhưng mà như thế cũng tốt, vợ chồng son nên hạnh phúc như vậy.”
“Đúng thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nghênh Xuân, cháu nên học theo Vãn Đồng vài chiêu, đây là bí tịch duy trì hạnh phúc hôn nhân đó.”
Chu Mạt nhíu mày kinh ngạc: “Anh Thần, bọn họ đang nói anh với chị dâu ư? Còn ban ngày lạnh như băng, ban đêm nóng như lửa, thật ư?”
Mặt Hoắc Chiến Thần nóng như bị lửa đốt. Cũng may có khẩu trang che, người ngoài không thể nhìn ra điểm gì khác thường, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời Chu Mạt như thế nào.
Người phụ nữ kia dúng là giỏi gây chuyện cho mình, lời gì cũng dám nói ra ngoài.
Chu Mạt nói: “Thì ra lúc đó anh giả vờ với em. Mà nói thật, anh có nói rõ ra với em cũng có sao đâu? Em lại không đố kị.”
Hoắc Chiến Thần ho khan một tiếng, giọng lạnh nhạt: “Đừng nghĩ nhiều, cậu thấy tôi giống loại người đó sao?”
Chu Mạt do dự đánh giá Hoắc Chiến Thần một hồi, sau đó thành khẩn gật đầu: “Giống.”
Hoắc Chiến Thần cương cứng người, sau đó hắn trực tiếp rẽ vào một con ngõ, cởi áo khoác với khẩu trang trên người ra, dáng vẻ như lười so đo với Chu Mạt.
Nhưng Chu Mạt còn không bỏ qua: “Nhưng nghĩ thấy cũng bình thường, chị dâu xinh đẹp hư vậy, ai thấy mà không yêu.”
“Ha…”
Cổ họng Hoắc Chiến Thần tràn ra một âm khí. Đúng là Khương Vãn Đồng rất xinh đẹp thật, nhưng trong lòng lại yêu thích người đàn ông khác, chỉ biết ăn với hưởng phúc, thậm chí ngay cả nhóm bếp cũng phải nhờ người chỉ bày.
Có thể tưởng tượng được, tương lai còn sẽ có càng nhiều thứ cô không biết hơn. Đúng là tổ tông! Người đàn ông nào cưới cô cũng sẽ bị mệt chết!
…
Khương Vãn Đồng vào cung tiêu xã, bên trong từ hàng hóa lớn như nông cụ nồi chảo cho tới hàng hóa nhỏ như chỉ may các thứ, không thiếu món nào, nhưng muốn mua gì cũng phải có phiếu.
Cô không có các loại phiếu khác, mà phiếu vải là thứ người nghèo có được cũng chỉ đem bán đi, cho nên rất khó có thể đổi được phiếu khác.
Hết cách, cô chỉ có thể đứng ở cửa cung tiêu xã chờ người có tiền có phiếu xuất hiện.
Đúng lúc này, Chu Mạt với Hoắc Chiến Thần đi tới. Chu Mạt hỏi với giọng kỳ quái: “Anh Thần, kia không phải chị dâu ư?”
Hoắc Chiến Thần hơi nhíu mày, bước lên trước nói: “Cô đứng ngốc ra đó làm gì?”
Khương Vãn Đồng nghe tiếng, đôi mắt hơi sáng lên:
“Hoắc Chiến Thần, anh tới đúng lúc lắm, anh có cách nào kiếm phiếu khác giúp tôi không? Tôi muốn mua rất nhiều thứ, nhưng lại không có phiếu.”
Trong lòng Hoắc Chiến Thần thầm nghĩ, đoán chừng là cô lại muốn mua thịt ăn, nhưng ngoài mặt không hiện:
“Cô muốn ăn cái gì, tôi mua giúp cô.”
Khương Vãn Đồng nói: “Không phải tôi ăn, nhưng tôi muốn mua 5 cân củ lạc, tiêu, bột thì là, trứng gà, đường trắng cùng với bột mì trắng.”
“Đúng thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nghênh Xuân, cháu nên học theo Vãn Đồng vài chiêu, đây là bí tịch duy trì hạnh phúc hôn nhân đó.”
Chu Mạt nhíu mày kinh ngạc: “Anh Thần, bọn họ đang nói anh với chị dâu ư? Còn ban ngày lạnh như băng, ban đêm nóng như lửa, thật ư?”
Mặt Hoắc Chiến Thần nóng như bị lửa đốt. Cũng may có khẩu trang che, người ngoài không thể nhìn ra điểm gì khác thường, nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời Chu Mạt như thế nào.
Người phụ nữ kia dúng là giỏi gây chuyện cho mình, lời gì cũng dám nói ra ngoài.
Chu Mạt nói: “Thì ra lúc đó anh giả vờ với em. Mà nói thật, anh có nói rõ ra với em cũng có sao đâu? Em lại không đố kị.”
Hoắc Chiến Thần ho khan một tiếng, giọng lạnh nhạt: “Đừng nghĩ nhiều, cậu thấy tôi giống loại người đó sao?”
Chu Mạt do dự đánh giá Hoắc Chiến Thần một hồi, sau đó thành khẩn gật đầu: “Giống.”
Hoắc Chiến Thần cương cứng người, sau đó hắn trực tiếp rẽ vào một con ngõ, cởi áo khoác với khẩu trang trên người ra, dáng vẻ như lười so đo với Chu Mạt.
Nhưng Chu Mạt còn không bỏ qua: “Nhưng nghĩ thấy cũng bình thường, chị dâu xinh đẹp hư vậy, ai thấy mà không yêu.”
“Ha…”
Cổ họng Hoắc Chiến Thần tràn ra một âm khí. Đúng là Khương Vãn Đồng rất xinh đẹp thật, nhưng trong lòng lại yêu thích người đàn ông khác, chỉ biết ăn với hưởng phúc, thậm chí ngay cả nhóm bếp cũng phải nhờ người chỉ bày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể tưởng tượng được, tương lai còn sẽ có càng nhiều thứ cô không biết hơn. Đúng là tổ tông! Người đàn ông nào cưới cô cũng sẽ bị mệt chết!
…
Khương Vãn Đồng vào cung tiêu xã, bên trong từ hàng hóa lớn như nông cụ nồi chảo cho tới hàng hóa nhỏ như chỉ may các thứ, không thiếu món nào, nhưng muốn mua gì cũng phải có phiếu.
Cô không có các loại phiếu khác, mà phiếu vải là thứ người nghèo có được cũng chỉ đem bán đi, cho nên rất khó có thể đổi được phiếu khác.
Hết cách, cô chỉ có thể đứng ở cửa cung tiêu xã chờ người có tiền có phiếu xuất hiện.
Đúng lúc này, Chu Mạt với Hoắc Chiến Thần đi tới. Chu Mạt hỏi với giọng kỳ quái: “Anh Thần, kia không phải chị dâu ư?”
Hoắc Chiến Thần hơi nhíu mày, bước lên trước nói: “Cô đứng ngốc ra đó làm gì?”
Khương Vãn Đồng nghe tiếng, đôi mắt hơi sáng lên:
“Hoắc Chiến Thần, anh tới đúng lúc lắm, anh có cách nào kiếm phiếu khác giúp tôi không? Tôi muốn mua rất nhiều thứ, nhưng lại không có phiếu.”
Trong lòng Hoắc Chiến Thần thầm nghĩ, đoán chừng là cô lại muốn mua thịt ăn, nhưng ngoài mặt không hiện:
“Cô muốn ăn cái gì, tôi mua giúp cô.”
Khương Vãn Đồng nói: “Không phải tôi ăn, nhưng tôi muốn mua 5 cân củ lạc, tiêu, bột thì là, trứng gà, đường trắng cùng với bột mì trắng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro