Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Oan Gia Ngõ Hẹp...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Khương Nghênh Xuân nén giận trong lòng. Cô ta không định miêu tả Hoắc Chiến Thần đẹp hơn cả Liễu Thanh Thư, chỉ dùng mấy từ để hình dung người đàn ông.
Cô ta thiết kế hình tượng cho Hoắc Chiến Thần hơi hung ác một chút, lại thô lỗ một chút, vậy mà so sánh với Liễu Thanh Thư có tướng mạo ôn tồn lễ độ, người thời đại này lại thích kiểu đàn ông trông mạnh mẽ giống Hoắc Chiến Thần hơn!
Nhưng truyện do cô ta viết, sao cô ta có thể không hiểu rõ? Vì muốn nhục nhã Khương Vãn Đồng, cô ta đã thiết kế cha mẹ Khương Vãn Đồng sợ con gái sốt cao không hạ sẽ thành kẻ ngốc, cho nên bỏ thuốc cho hai người.
Tiếp sau đó, dù đang lúc dục hỏa đốt người, Hoắc Chiến Thần cũng tình nguyện nín nhịn chứ không chịu chạm vào kẻ ngu si, khiến Khương Vãn Đồng bị lưu danh không giữ được đàn ông.
Chắc chắn hiện tại, vì có sự xuất hiện của mình ở đây nên mới xảy ra hiệu ứng hồ điệp, khiến tình tiết thay đổi.
Nhưng người hung lệ lạnh lẽo như Hoắc Chiến Thần, cho dù Khương Vãn Đồng có quấn quít lấy hắn, đoán chừng hắn cũng không muốn chạm vào, càng đừng nói tới yêu thích.
Khương Nghênh Xuân hừ lạnh một tiếng: “Cho có hai phiếu vải đã tưởng Hoắc Chiến Thần để cô ta trong lòng, cô ta cũng tự đề cao bản thân quá rồi, nói không chừng hắn có mưu đồ gì khác đây.”
Một thím đi cùng cười ha hả nói nhỏ:
“Sao có thể có mưu đồ gì? Phía cha vợ không thể trông cậy được, Khương Vãn Đồng làm việc cũng không nhanh nhẹn, suy cho cùng cũng chỉ có thể mưu đồ chút chuyện ban đêm thôi.”
“Đúng thế, đàn ông tên nào mà chẳng giống nhau, không có gì lạ.”
“Điểm này Nghênh Xuân cháu nên học theo Vãn Đồng đi, sau này thanh niên tri thức Liễu cũng sẽ càng yêu thương cháu hơn.”
Khương Nghênh Xuân tái mặt, đang định nói chuyện của bọn họ sao cô ta có thể không biết, nhưng nghĩ lại, mình nói vậy sợ rằng sẽ chọc người ta nghi ngờ, cho nên Khương Nghênh Xuân buồn bực quay đi.
Mấy thím đang bàn tán ầm ĩ còn hi vọng có thể ngồi ké xe lừa của Khương Nghênh Xuân, đương nhiên cũng rời đi theo.
Vẻ mặt hơi cứng đờ của Khương Vãn Đồng mãi không thể bình ổn lại được. Cô xốc xếch trong gió vài giây, trong lòng thầm nói:
“Không phải đâu, các thím, các chị, mọi người trở về nghe tôi giải thích một chút đi, chuyện thật sự không giống như các người nghĩ đâu.”
Nhưng khi ngước mắt lên, cô chỉ thấy hai bên đường chẳng còn mấy bóng người, toàn là những gương mặt xa lạ.
Khương Vãn Đồng nuốt nước bọt, tự an ủi mình: Chuyện không có gì to tát, hẳn đám người kia sẽ không hóng hớt tới tận trong tai Hoắc Chiến Thần đâu.
Nhưng mà, khi Hoắc Chiến Thần với Chu Mạt bước ra từ trong chợ đen, vì hai người ăn mặc kín đáo nên mấy người trên xe lừa không nhận ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng bàn tán khe khẽ truyền tới:
“Khương Vãn Đồng kia trông ngoan ngoãn, nhưng không ngờ chỉ dùng một đêm cô ta đã có thể khiến Chiến Thần đang nợ nần ngập đầu vẫn ráng kiếm ra được hai phiếu vải, chắc chắn trên người phải có chút bản lĩnh.”
Cô ta thiết kế hình tượng cho Hoắc Chiến Thần hơi hung ác một chút, lại thô lỗ một chút, vậy mà so sánh với Liễu Thanh Thư có tướng mạo ôn tồn lễ độ, người thời đại này lại thích kiểu đàn ông trông mạnh mẽ giống Hoắc Chiến Thần hơn!
Nhưng truyện do cô ta viết, sao cô ta có thể không hiểu rõ? Vì muốn nhục nhã Khương Vãn Đồng, cô ta đã thiết kế cha mẹ Khương Vãn Đồng sợ con gái sốt cao không hạ sẽ thành kẻ ngốc, cho nên bỏ thuốc cho hai người.
Tiếp sau đó, dù đang lúc dục hỏa đốt người, Hoắc Chiến Thần cũng tình nguyện nín nhịn chứ không chịu chạm vào kẻ ngu si, khiến Khương Vãn Đồng bị lưu danh không giữ được đàn ông.
Chắc chắn hiện tại, vì có sự xuất hiện của mình ở đây nên mới xảy ra hiệu ứng hồ điệp, khiến tình tiết thay đổi.
Nhưng người hung lệ lạnh lẽo như Hoắc Chiến Thần, cho dù Khương Vãn Đồng có quấn quít lấy hắn, đoán chừng hắn cũng không muốn chạm vào, càng đừng nói tới yêu thích.
Khương Nghênh Xuân hừ lạnh một tiếng: “Cho có hai phiếu vải đã tưởng Hoắc Chiến Thần để cô ta trong lòng, cô ta cũng tự đề cao bản thân quá rồi, nói không chừng hắn có mưu đồ gì khác đây.”
Một thím đi cùng cười ha hả nói nhỏ:
“Sao có thể có mưu đồ gì? Phía cha vợ không thể trông cậy được, Khương Vãn Đồng làm việc cũng không nhanh nhẹn, suy cho cùng cũng chỉ có thể mưu đồ chút chuyện ban đêm thôi.”
“Đúng thế, đàn ông tên nào mà chẳng giống nhau, không có gì lạ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Điểm này Nghênh Xuân cháu nên học theo Vãn Đồng đi, sau này thanh niên tri thức Liễu cũng sẽ càng yêu thương cháu hơn.”
Khương Nghênh Xuân tái mặt, đang định nói chuyện của bọn họ sao cô ta có thể không biết, nhưng nghĩ lại, mình nói vậy sợ rằng sẽ chọc người ta nghi ngờ, cho nên Khương Nghênh Xuân buồn bực quay đi.
Mấy thím đang bàn tán ầm ĩ còn hi vọng có thể ngồi ké xe lừa của Khương Nghênh Xuân, đương nhiên cũng rời đi theo.
Vẻ mặt hơi cứng đờ của Khương Vãn Đồng mãi không thể bình ổn lại được. Cô xốc xếch trong gió vài giây, trong lòng thầm nói:
“Không phải đâu, các thím, các chị, mọi người trở về nghe tôi giải thích một chút đi, chuyện thật sự không giống như các người nghĩ đâu.”
Nhưng khi ngước mắt lên, cô chỉ thấy hai bên đường chẳng còn mấy bóng người, toàn là những gương mặt xa lạ.
Khương Vãn Đồng nuốt nước bọt, tự an ủi mình: Chuyện không có gì to tát, hẳn đám người kia sẽ không hóng hớt tới tận trong tai Hoắc Chiến Thần đâu.
Nhưng mà, khi Hoắc Chiến Thần với Chu Mạt bước ra từ trong chợ đen, vì hai người ăn mặc kín đáo nên mấy người trên xe lừa không nhận ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng bàn tán khe khẽ truyền tới:
“Khương Vãn Đồng kia trông ngoan ngoãn, nhưng không ngờ chỉ dùng một đêm cô ta đã có thể khiến Chiến Thần đang nợ nần ngập đầu vẫn ráng kiếm ra được hai phiếu vải, chắc chắn trên người phải có chút bản lĩnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro