Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Oan Gia Ngõ Hẹp
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Đang quan sát, đột nhiên cô nhìn thấy Khương Nghênh Xuân cùng với một đám người trong thôn đang ngồi trên một chiếc xe lừa.
Cô định không quan tâm tới, trực tiếp rời đi, nhưng Khương Nghênh Xuân lại liếc thấy cô, cố ý khoe khoang:
“Mọi người nhìn mấy thứ tôi mua đi, vải hoa nhỏ sợi tổng hợp, đây là kiểu dáng mới, hơn nữa còn được mua từ phiếu vải anh Thanh Thư cho tôi, hai phiếu ba tấc đó.”
Trong đó có mấy người hơi bất ngờ khi nghe thấy lời Khương Nghênh Xuân nói, sau đó bọn họ nhìn thấy Khương Vãn Đồng, lúc này mới hiểu rõ ý của Khương Nghênh Xuân.
Vì còn đang ngồi trên xe lừa của nhà Khương Nghênh Xuân, đương nhiên mọi người cũng không ngại tâng bốc cô ta một phen:
“Thanh niên tri thức Liễu đã đẹp trai rồi còn rộng rãi như vậy, anh ấy đối xử tốt với cô quá.”
“Đúng thế, cô xem lúc trước Khương Vãn Đồng bận trước bận sau, mệt ác như vậy mà thanh niên tri thức Liễu có thèm quan tâm đâu? Hiện tại lại đào tim móc phổi đối xử tốt với cô.”
“Khương Vãn Đồng kết hôn với Hoắc Chiến Thần quá vội vã, nghe nói còn không may lấy một bộ quần áo, càng đừng nhắc tới tam chuyển nhất hưởng.”
Nét mặt Khương Nghênh Xuân đầy vẻ ngượng ngùng. Những thứ cô ta không chiếm được trong cuộc sống hiện thực, cô ta quyết định hoàn thành mọi thứ trong tiểu thuyết.
Mà ưu điểm lớn nhất cô ta ban cho Liễu Thanh Thư chính là gia cảnh tốt đẹp, lại yêu cô ta như mạng, đương nhiên chuyện gì cũng muốn suy nghĩ cho cô ta.
Khóe môi Khương Nghênh Xuân cong lên. Cho dù hiện tại Khương Vãn Đồng không ngốc, cũng nào có thể sánh được với cô ta.
Nhưng một giây sau, chỉ thấy Khương Vãn Đồng rút hai phiếu vải 5 tác từ trong túi ra, vẫy vẫy giữa không trung, giả vờ thần bí nói:
“Mấy người đoán xem đây là ai cho tôi?”
Thần sắc mọi người đột nhiên cương cứng. Tình huống nhà Hoắc Chiến Thần là như thế nào, mọi người hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
Sau khi cưới Khương Vãn Đồng về, Hoắc gia nghèo tới mức chẳng còn cọng hành, lấy đâu ra phiếu vải? Có người kinh ngạc lên tiếng:
“Ai nói Hoắc Chiến Thần không thích Khương Vãn Đồng vậy? Chẳng phải hắn cũng rất tốt với Khương Vãn Đồng ư? Nhà đã nghèo khó tới vậy rồi còn có thể cố gắng nặn ra hai phiếu vải 5 tấc cho Khương Vãn Đồng may quần áo.”
“Đúng thế, mà Hoắc Chiến Thần còn đẹp trai hơn thanh niên tri thức Liễu vài phần, chỉ hơi dữ một chút thôi.”
“Nếu hắn đã nguyện ý chi 300 đồng tiền lễ hỏi, lại cho thêm phiếu vải, chắc chắn hắn chỉ giả vờ chán ghét mặt ngoài, đợi khi trời tối, chẳng biết hắn thích tới cỡ nào đâu.”
Khương Vãn Đồng nghe thấy câu này lại cứng đờ người ra, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Không phải, mấy người hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, sao tự dưng lại kéo chuyện Hoắc Chiến Thần ham muốn tôi làm gì? Nếu để hắn biết không biết hắn còn phát cơn như thế nào đây!
Cô định không quan tâm tới, trực tiếp rời đi, nhưng Khương Nghênh Xuân lại liếc thấy cô, cố ý khoe khoang:
“Mọi người nhìn mấy thứ tôi mua đi, vải hoa nhỏ sợi tổng hợp, đây là kiểu dáng mới, hơn nữa còn được mua từ phiếu vải anh Thanh Thư cho tôi, hai phiếu ba tấc đó.”
Trong đó có mấy người hơi bất ngờ khi nghe thấy lời Khương Nghênh Xuân nói, sau đó bọn họ nhìn thấy Khương Vãn Đồng, lúc này mới hiểu rõ ý của Khương Nghênh Xuân.
Vì còn đang ngồi trên xe lừa của nhà Khương Nghênh Xuân, đương nhiên mọi người cũng không ngại tâng bốc cô ta một phen:
“Thanh niên tri thức Liễu đã đẹp trai rồi còn rộng rãi như vậy, anh ấy đối xử tốt với cô quá.”
“Đúng thế, cô xem lúc trước Khương Vãn Đồng bận trước bận sau, mệt ác như vậy mà thanh niên tri thức Liễu có thèm quan tâm đâu? Hiện tại lại đào tim móc phổi đối xử tốt với cô.”
“Khương Vãn Đồng kết hôn với Hoắc Chiến Thần quá vội vã, nghe nói còn không may lấy một bộ quần áo, càng đừng nhắc tới tam chuyển nhất hưởng.”
Nét mặt Khương Nghênh Xuân đầy vẻ ngượng ngùng. Những thứ cô ta không chiếm được trong cuộc sống hiện thực, cô ta quyết định hoàn thành mọi thứ trong tiểu thuyết.
Mà ưu điểm lớn nhất cô ta ban cho Liễu Thanh Thư chính là gia cảnh tốt đẹp, lại yêu cô ta như mạng, đương nhiên chuyện gì cũng muốn suy nghĩ cho cô ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khóe môi Khương Nghênh Xuân cong lên. Cho dù hiện tại Khương Vãn Đồng không ngốc, cũng nào có thể sánh được với cô ta.
Nhưng một giây sau, chỉ thấy Khương Vãn Đồng rút hai phiếu vải 5 tác từ trong túi ra, vẫy vẫy giữa không trung, giả vờ thần bí nói:
“Mấy người đoán xem đây là ai cho tôi?”
Thần sắc mọi người đột nhiên cương cứng. Tình huống nhà Hoắc Chiến Thần là như thế nào, mọi người hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
Sau khi cưới Khương Vãn Đồng về, Hoắc gia nghèo tới mức chẳng còn cọng hành, lấy đâu ra phiếu vải? Có người kinh ngạc lên tiếng:
“Ai nói Hoắc Chiến Thần không thích Khương Vãn Đồng vậy? Chẳng phải hắn cũng rất tốt với Khương Vãn Đồng ư? Nhà đã nghèo khó tới vậy rồi còn có thể cố gắng nặn ra hai phiếu vải 5 tấc cho Khương Vãn Đồng may quần áo.”
“Đúng thế, mà Hoắc Chiến Thần còn đẹp trai hơn thanh niên tri thức Liễu vài phần, chỉ hơi dữ một chút thôi.”
“Nếu hắn đã nguyện ý chi 300 đồng tiền lễ hỏi, lại cho thêm phiếu vải, chắc chắn hắn chỉ giả vờ chán ghét mặt ngoài, đợi khi trời tối, chẳng biết hắn thích tới cỡ nào đâu.”
Khương Vãn Đồng nghe thấy câu này lại cứng đờ người ra, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Không phải, mấy người hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, sao tự dưng lại kéo chuyện Hoắc Chiến Thần ham muốn tôi làm gì? Nếu để hắn biết không biết hắn còn phát cơn như thế nào đây!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro