Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Có Thể Tính Là...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Hoắc Chiến Thần không chút bận tâm: “Nhìn cô đã thấy phiền, đừng nói là dẫn theo mọi lúc mọi nơi.”
Sắc mặt Khương Vãn Đồng càng khó coi hơn. Chu Mạt đi cũng không được mà không đi cũng không xong, kiên trì giải thích thêm:
“Chị dâu, anh Thần thuộc kiểu người khẩu thị tâm phi mà trên sách hay viết đó. Rõ ràng nửa đêm hôm qua anh ấy còn tìm em lấy đồ ăn, giữa trưa lại yêu cầu em đi kiếm đùi gà lá sen, chắc chắn là đều dành cho chị ăn hết.”
“Chị dâu có thể chịu cực chịu khổ như vậy, lúc ở nhà mẹ đẻ đã không được ăn thịt còn bị đánh ngày ba lần, da cũng bị đánh cho chai sần đi, hiện tại gả cho anh Thần, cũng coi như là được sống sung sướng.”
Khương Vãn Đồng không chỉ không cảm thấy mình được an ủi, cô còn tức muốn chết:
“Toi sống không tốt? Đời tôi chưa phải chịu khổ bao giờ, từ sau khi gặp hắn, coi như khổ gì tôi cũng đã nếm đủ.”
Hoắc Chiến Thần dừng bước chân, liếc mắt nhìn sang, trong lòng không hiểu sao Khương Vãn Đồng có thể nói ra những lời này.
Chu Mạt cũng có chút cạn lời:
“Chị dâu, chị đừng ầm ĩ nữa, cha mẹ với em trai chị mỗi ngày dí chị chạy từ đầu đông thôn sang đầu tây thôn.”
“Lúc anh Thần cưới chị đã phải chịu thiệt thòi lớn như vậy anh ấy còn không ra tay đánh chị, đã có thể tính là dễ tính lắm rồi, chị đừng có phúc lại không biết hưởng.”
Mặt Khương Vãn Đồng đỏ bừng lên, khí thế mới vừa dâng cao đã bị một chậu nước lạnh dội cho tắt ngụm, nguội lạnh hoàn toàn.
Trong lúc nhất thời Khương Vãn Đồng nói không nên lời.
Đúng là trong nguyên tác, có bao nhiêu khổ cô phải chịu bấy nhiêu, khi đói quá còn từng trộm này trộm nọ, quan trọng là cô với Hoắc Chiến Thần còn ở chung một thôn.
Từ nhỏ cô đã thường xuyên bị mẹ em đánh, ôm đầu chạy loạn, đúng là đã tạo ra không ít trò cười cho thiên hạ, người trong thôn đều thấy, biết cãi thế nào được?
Khóe môi Hoắc Chiến Thần lộ ra ý cười như có như không, hắn đang chờ xem Khương Vãn Đồng có thể nói thêm được lời gì.
Mà Chu Mạt thấy chị dâu nghẹn họng, tưởng mình đã khuyên nhủ chị ấy thành công, tiếp tục che chở cho Hoắc Chiến Thần:
“Chị dâu, chị không thể không biết đủ như thế, tuyệt đối đừng tưởng chị có thể gả cho một người vừa tốt vừa có bản lĩnh lại thông minh như anh Thần là có thể làm xằng làm bậy, nếu không em sẽ là người đầu tiên không chịu để yên.”
Khương Vãn Đồng tức tối vô cùng, nhưng tình huống trước mắt khiến cô không cách nào biện giải cho bản thân.
Hết lần này tới lần khác, tất cả bọn họ đều cho rằng cô trèo cao…
Khương Vãn Đồng giận không chỗ phát tiết, đổi đề tài: “Nếu như cậu không có trình độ văn hóa, không biết dùng từ ngữ thì đừng nói lắm, cái gì gọi là làm xằng làm bậy?”
Chu Mạt bất mãn lầm bầm:
“Chị dâu, chị còn chưa học xong lớp một mà em đã học tới lớp hai đây, trình độ văn hóa của chị cũng không cao hơn em đâu, sao có thể nghi ngờ khả năng dùng từ của em?”
Sắc mặt Khương Vãn Đồng càng khó coi hơn. Chu Mạt đi cũng không được mà không đi cũng không xong, kiên trì giải thích thêm:
“Chị dâu, anh Thần thuộc kiểu người khẩu thị tâm phi mà trên sách hay viết đó. Rõ ràng nửa đêm hôm qua anh ấy còn tìm em lấy đồ ăn, giữa trưa lại yêu cầu em đi kiếm đùi gà lá sen, chắc chắn là đều dành cho chị ăn hết.”
“Chị dâu có thể chịu cực chịu khổ như vậy, lúc ở nhà mẹ đẻ đã không được ăn thịt còn bị đánh ngày ba lần, da cũng bị đánh cho chai sần đi, hiện tại gả cho anh Thần, cũng coi như là được sống sung sướng.”
Khương Vãn Đồng không chỉ không cảm thấy mình được an ủi, cô còn tức muốn chết:
“Toi sống không tốt? Đời tôi chưa phải chịu khổ bao giờ, từ sau khi gặp hắn, coi như khổ gì tôi cũng đã nếm đủ.”
Hoắc Chiến Thần dừng bước chân, liếc mắt nhìn sang, trong lòng không hiểu sao Khương Vãn Đồng có thể nói ra những lời này.
Chu Mạt cũng có chút cạn lời:
“Chị dâu, chị đừng ầm ĩ nữa, cha mẹ với em trai chị mỗi ngày dí chị chạy từ đầu đông thôn sang đầu tây thôn.”
“Lúc anh Thần cưới chị đã phải chịu thiệt thòi lớn như vậy anh ấy còn không ra tay đánh chị, đã có thể tính là dễ tính lắm rồi, chị đừng có phúc lại không biết hưởng.”
Mặt Khương Vãn Đồng đỏ bừng lên, khí thế mới vừa dâng cao đã bị một chậu nước lạnh dội cho tắt ngụm, nguội lạnh hoàn toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc nhất thời Khương Vãn Đồng nói không nên lời.
Đúng là trong nguyên tác, có bao nhiêu khổ cô phải chịu bấy nhiêu, khi đói quá còn từng trộm này trộm nọ, quan trọng là cô với Hoắc Chiến Thần còn ở chung một thôn.
Từ nhỏ cô đã thường xuyên bị mẹ em đánh, ôm đầu chạy loạn, đúng là đã tạo ra không ít trò cười cho thiên hạ, người trong thôn đều thấy, biết cãi thế nào được?
Khóe môi Hoắc Chiến Thần lộ ra ý cười như có như không, hắn đang chờ xem Khương Vãn Đồng có thể nói thêm được lời gì.
Mà Chu Mạt thấy chị dâu nghẹn họng, tưởng mình đã khuyên nhủ chị ấy thành công, tiếp tục che chở cho Hoắc Chiến Thần:
“Chị dâu, chị không thể không biết đủ như thế, tuyệt đối đừng tưởng chị có thể gả cho một người vừa tốt vừa có bản lĩnh lại thông minh như anh Thần là có thể làm xằng làm bậy, nếu không em sẽ là người đầu tiên không chịu để yên.”
Khương Vãn Đồng tức tối vô cùng, nhưng tình huống trước mắt khiến cô không cách nào biện giải cho bản thân.
Hết lần này tới lần khác, tất cả bọn họ đều cho rằng cô trèo cao…
Khương Vãn Đồng giận không chỗ phát tiết, đổi đề tài: “Nếu như cậu không có trình độ văn hóa, không biết dùng từ ngữ thì đừng nói lắm, cái gì gọi là làm xằng làm bậy?”
Chu Mạt bất mãn lầm bầm:
“Chị dâu, chị còn chưa học xong lớp một mà em đã học tới lớp hai đây, trình độ văn hóa của chị cũng không cao hơn em đâu, sao có thể nghi ngờ khả năng dùng từ của em?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro