Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Có Thể Tính Là...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Bà càng nghĩ càng giận: “Được rồi, nếu nó đã nói như thế thì cô về nhà đợi trước đi.”
Khương Vãn Đồng cũng không nghĩ tới lời Hoắc Chiến Thần nói lại có sức ảnh hưởng như thế.
Suy nghĩ một hồi, hình như từ lúc vặt ngô ban sáng, bất kể hắn nói cái gì cả nhà đều không dám phản bác, cứ như hắn mới là người có quyền quyết định trong nhà.
Khóe miệng cô hơi cong lên. Có thời gian rảnh, cô cũng không định ở yên trong nhà mà định tới huyện thành.
Nhưng vừa nhìn đồng ruộng xa xa cùng với núi đồi cao vút, cô nào có thể phân biệt được đâu là hướng tới huyện thành?
Nếu nhờ Hoắc Chiến Thần đưa cô tới huyện thành, không biết hắn có mắng cô phiền phức không?
Khương Vãn Đồng suy nghĩ một hồi, quyết định không đi làm phiền Hoắc Chiến Thần, tự mình vừa đi vừa hỏi đường thì hơn.
Nhưng mà cô đi một lúc lâu vẫn không gặp một người nào để hỏi đường, càng đừng nói tới gặp người cùng lên huyện thành.
Nghĩ thấy cũng đúng, niên đại này quá nghèo, mỗi nhà chỉ sống dựa vào việc kiếm điểm lao động, nào có ai thảnh thơi mà đi dạo huyện thành.
Cô cắm đầu đi về phía nhà, vừa lúc gặp phải Hoắc Chiến Thần và Chu Mạt đang đâm đầu đi tới. Đôi mắt cô sáng rực lên, bước lên trước nói:
“Hoắc Chiến Thần, anh không phải đi làm ư?”
Hoắc Chiến Thần lạnh lùng liếc cô một cái, căn bản không định trả lời.
Chu Mạt lại cười rất sâu xa, dùng cùi chỏ thúc Hoắc Chiến Thần: “Anh Thần, chị dâu đang hỏi anh đó.”
Hoắc Chiến Thần cũng không dừng bước, lần đầu tiên đáp lại Khương Vãn Đồng: “Về nhà đợi đi.”
Khương Vãn Đồng hiểu rõ tính nết Hoắc Chiến Thần, cũng không tức giận, ôn tồn nói:
“Tôi muốn lên huyện thành một chuyến, anh có thể dẫn tôi đi được không? Không thì chỉ đường cho tôi tự đi cũng được.”
Hoắc Chiến Thần với Chu Mạt đồng thời sững sốt dừng bước chân.
Chu Mạt hỏi: “Chị dâu, chị không phải người của thôn Đại Hòe chúng ta ư? Có phải chị tới từ thôn tỉnh khác đâu, sao còn không biết đường?”
Khương Vãn Đồng không hề sợ hãi: “Không phải lúc trước tôi bị sốt à? Sốt xong quên mất rất nhiều thứ.”
Hoắc Chiến Thần: “…”
Xong đời, trông dáng vẻ dường như vợ mình đã bị ngu thật rồi.
Chu Mạt nói: “Vậy vừa lúc, bọn em cũng đang…”
Còn chưa đợi Chu Mạt nói hết lời, Hoắc Chiến Thần đã lên tiếng:
“Ngay cả đường cô còn không nhớ, ra ngoài không khéo lại bị lừa, về nhà chờ đi.”
Chu Mạt im bặt không lên tiếng nữa. Thấy sắc mặt Khương Vãn Đồng có chút khó coi, trơ mắt nhìn Hoắc Chiến Thần đi về phía trước, Chu Mạt gãi đầu ngơ ngác hỏi:
“Anh, không phải chúng ta cũng đang vào huyện thành ư? Sao không dẫn theo chị dâu đi luôn?”
Hoắc Chiến Thần liếc Chu Mạt một cái. Biết Khương Vãn Đồng còn ở đây, hắn cũng không nói gì.
Chu Mạt sợ Khương Vãn Đồng tức giận, cười cười hòa giải:
“Chị dâu, chị xinh đẹp như vậy, ai mà cưới chị chắc chắn đều muốn dẫn chị theo bên người thời thời khắc khắc. Nhưng lần này bọn em vào huyện có việc rất quan trọng, sợ là không thể dẫn chị theo được.”
Khương Vãn Đồng cũng không nghĩ tới lời Hoắc Chiến Thần nói lại có sức ảnh hưởng như thế.
Suy nghĩ một hồi, hình như từ lúc vặt ngô ban sáng, bất kể hắn nói cái gì cả nhà đều không dám phản bác, cứ như hắn mới là người có quyền quyết định trong nhà.
Khóe miệng cô hơi cong lên. Có thời gian rảnh, cô cũng không định ở yên trong nhà mà định tới huyện thành.
Nhưng vừa nhìn đồng ruộng xa xa cùng với núi đồi cao vút, cô nào có thể phân biệt được đâu là hướng tới huyện thành?
Nếu nhờ Hoắc Chiến Thần đưa cô tới huyện thành, không biết hắn có mắng cô phiền phức không?
Khương Vãn Đồng suy nghĩ một hồi, quyết định không đi làm phiền Hoắc Chiến Thần, tự mình vừa đi vừa hỏi đường thì hơn.
Nhưng mà cô đi một lúc lâu vẫn không gặp một người nào để hỏi đường, càng đừng nói tới gặp người cùng lên huyện thành.
Nghĩ thấy cũng đúng, niên đại này quá nghèo, mỗi nhà chỉ sống dựa vào việc kiếm điểm lao động, nào có ai thảnh thơi mà đi dạo huyện thành.
Cô cắm đầu đi về phía nhà, vừa lúc gặp phải Hoắc Chiến Thần và Chu Mạt đang đâm đầu đi tới. Đôi mắt cô sáng rực lên, bước lên trước nói:
“Hoắc Chiến Thần, anh không phải đi làm ư?”
Hoắc Chiến Thần lạnh lùng liếc cô một cái, căn bản không định trả lời.
Chu Mạt lại cười rất sâu xa, dùng cùi chỏ thúc Hoắc Chiến Thần: “Anh Thần, chị dâu đang hỏi anh đó.”
Hoắc Chiến Thần cũng không dừng bước, lần đầu tiên đáp lại Khương Vãn Đồng: “Về nhà đợi đi.”
Khương Vãn Đồng hiểu rõ tính nết Hoắc Chiến Thần, cũng không tức giận, ôn tồn nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi muốn lên huyện thành một chuyến, anh có thể dẫn tôi đi được không? Không thì chỉ đường cho tôi tự đi cũng được.”
Hoắc Chiến Thần với Chu Mạt đồng thời sững sốt dừng bước chân.
Chu Mạt hỏi: “Chị dâu, chị không phải người của thôn Đại Hòe chúng ta ư? Có phải chị tới từ thôn tỉnh khác đâu, sao còn không biết đường?”
Khương Vãn Đồng không hề sợ hãi: “Không phải lúc trước tôi bị sốt à? Sốt xong quên mất rất nhiều thứ.”
Hoắc Chiến Thần: “…”
Xong đời, trông dáng vẻ dường như vợ mình đã bị ngu thật rồi.
Chu Mạt nói: “Vậy vừa lúc, bọn em cũng đang…”
Còn chưa đợi Chu Mạt nói hết lời, Hoắc Chiến Thần đã lên tiếng:
“Ngay cả đường cô còn không nhớ, ra ngoài không khéo lại bị lừa, về nhà chờ đi.”
Chu Mạt im bặt không lên tiếng nữa. Thấy sắc mặt Khương Vãn Đồng có chút khó coi, trơ mắt nhìn Hoắc Chiến Thần đi về phía trước, Chu Mạt gãi đầu ngơ ngác hỏi:
“Anh, không phải chúng ta cũng đang vào huyện thành ư? Sao không dẫn theo chị dâu đi luôn?”
Hoắc Chiến Thần liếc Chu Mạt một cái. Biết Khương Vãn Đồng còn ở đây, hắn cũng không nói gì.
Chu Mạt sợ Khương Vãn Đồng tức giận, cười cười hòa giải:
“Chị dâu, chị xinh đẹp như vậy, ai mà cưới chị chắc chắn đều muốn dẫn chị theo bên người thời thời khắc khắc. Nhưng lần này bọn em vào huyện có việc rất quan trọng, sợ là không thể dẫn chị theo được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro