Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Ăn Mảnh
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Khương Vãn Đồng sợ run lên, trong lòng thầm hiểu hắn đã tin tưởng chuyện hai người mới một đêm cô đã mang thai nên mới hao tâm tổn trí kiếm thứ này về.
Cô nhìn lá sen, nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.
Lại nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của Hoắc Chiến Thần, cô biết hắn không thích cô, hẳn nửa đời sau cũng sẽ không chạm vào cô.
Nếu lần này cô có thể mang thai thật, dựa vào sự quan tâm che chở của hắn dành cho con, chắc chắn cô cũng sẽ được hưởng phước.
Nhưng nếu không mang thai, không thể ly hôn cũng không thể chạy trốn, không thể ăn nhiều, đúng là muốn cô chết mà.
Suy nghĩ kỹ càng xong, Khương Vãn Đồng cũng không còn tâm tư bi thương:
“Chưa chắc tôi đã mang thai đâu, đừng khách sáo như vậy. Anh mỗi ngày đều phải làm việc nặng, cần ăn ngon một chút, chính anh ăn đi.”
“Lúc cô muốn tôi làm việc đã nói có thể mang thai, vậy chắc chắn là có rồi, mau ăn đi, sau này mỗi ngày tôi sẽ cố gắng kiếm một ít thịt về bồi bổ cho cô.”
“Sau này cô cũng không cần đi kiếm điểm lao động nữa, tôi sẽ nuôi hai mẹ con cô.”
Hoắc Chiến Thần vẫn kiên trì nhét cái lá sen vào trong tay Khương Vãn Đồng, cứng rắn nói xong rồi rời đi.
Khương Vãn Đồng lại càng sợ hơn: “…”
Toi rồi, nếu tháng sau mà cô không mang thai, chắc chắn sẽ bị chôn ngay tại chỗ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng yên tĩnh tới đáng sợ. Có những chuyện, một khi đã bắt đầu thì không còn đường lui, thứ này không ăn cũng không thể trả lại được…
Cô mở lá sen ra, bên trong là một cái đùi gà nướng. Da gà vàng óng rực rỡ, còn bóng loáng, trông hấp dẫn vô cùng.
Khương Vãn Đồng cắn một, ngoài sém trong mềm, miệng cũng thơm ngát, chỉ chớp mắt, tất cả lo lắng đều bị cô ném ra sau đầu.
Sau khi ăn xong, biết nếu để mọi người phát hiện ra xương gà, chắc chắn sẽ lại la mắng cô một trận.
Thế là cô cẩn thận nắm xương gà trong tay, chuẩn bị đi tới góc tường chôn xương gà đi, chợt nghe thấy một giọng nói:
“Đồng Đồng, phải đi làm, mau dậy đi.”
Khương Vãn Đồng sợ tới giật thột một cái. Ngước mắt lên, chỉ thấy Từ Hà đang đứng chỗ cửa phòng bếp, mắt nhìn chằm chằm xương gà cô còn đang cầm trong tay.
Cô thành thật khai báo: “Mẹ, là Hoắc Chiến Thần cho con.”
Từ Hà biết Hoắc Chiến Thần không phải người biết chiều chuộng người khác, nó làm như thế hơn phân nửa là vì tưởng con dâu đã có thai.
Bà lại liếc Khương Vãn Đồng một cái, nói:
“Trông cô cũng mắn đẻ, rất có thể là đã mang thai thật, ăn một chút cũng không sao. Dù sao thì đồ ăn này cũng bổ cho cháu trai tôi, sau này cẩn thận một chút, đừng để chị dâu cả của cô nhìn thấy.”
Khương Vãn Đồng lúng túng, vội vàng chôn xương gà xuống đất, lại mềm giọng nói:
“Mẹ, Hoắc Chiến Thần còn không cho con xuống ruộng làm việc.”
Từ Hà cắn răng. Đầu năm nay lương thực trong nhà đều được đổi từ điểm lao động, nếu con dâu đã không chịu làm việc còn ăn uống trong nhà, khác gì nhà bọn họ mới vừa rước một tổ tông về?
Cô nhìn lá sen, nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.
Lại nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của Hoắc Chiến Thần, cô biết hắn không thích cô, hẳn nửa đời sau cũng sẽ không chạm vào cô.
Nếu lần này cô có thể mang thai thật, dựa vào sự quan tâm che chở của hắn dành cho con, chắc chắn cô cũng sẽ được hưởng phước.
Nhưng nếu không mang thai, không thể ly hôn cũng không thể chạy trốn, không thể ăn nhiều, đúng là muốn cô chết mà.
Suy nghĩ kỹ càng xong, Khương Vãn Đồng cũng không còn tâm tư bi thương:
“Chưa chắc tôi đã mang thai đâu, đừng khách sáo như vậy. Anh mỗi ngày đều phải làm việc nặng, cần ăn ngon một chút, chính anh ăn đi.”
“Lúc cô muốn tôi làm việc đã nói có thể mang thai, vậy chắc chắn là có rồi, mau ăn đi, sau này mỗi ngày tôi sẽ cố gắng kiếm một ít thịt về bồi bổ cho cô.”
“Sau này cô cũng không cần đi kiếm điểm lao động nữa, tôi sẽ nuôi hai mẹ con cô.”
Hoắc Chiến Thần vẫn kiên trì nhét cái lá sen vào trong tay Khương Vãn Đồng, cứng rắn nói xong rồi rời đi.
Khương Vãn Đồng lại càng sợ hơn: “…”
Toi rồi, nếu tháng sau mà cô không mang thai, chắc chắn sẽ bị chôn ngay tại chỗ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng yên tĩnh tới đáng sợ. Có những chuyện, một khi đã bắt đầu thì không còn đường lui, thứ này không ăn cũng không thể trả lại được…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô mở lá sen ra, bên trong là một cái đùi gà nướng. Da gà vàng óng rực rỡ, còn bóng loáng, trông hấp dẫn vô cùng.
Khương Vãn Đồng cắn một, ngoài sém trong mềm, miệng cũng thơm ngát, chỉ chớp mắt, tất cả lo lắng đều bị cô ném ra sau đầu.
Sau khi ăn xong, biết nếu để mọi người phát hiện ra xương gà, chắc chắn sẽ lại la mắng cô một trận.
Thế là cô cẩn thận nắm xương gà trong tay, chuẩn bị đi tới góc tường chôn xương gà đi, chợt nghe thấy một giọng nói:
“Đồng Đồng, phải đi làm, mau dậy đi.”
Khương Vãn Đồng sợ tới giật thột một cái. Ngước mắt lên, chỉ thấy Từ Hà đang đứng chỗ cửa phòng bếp, mắt nhìn chằm chằm xương gà cô còn đang cầm trong tay.
Cô thành thật khai báo: “Mẹ, là Hoắc Chiến Thần cho con.”
Từ Hà biết Hoắc Chiến Thần không phải người biết chiều chuộng người khác, nó làm như thế hơn phân nửa là vì tưởng con dâu đã có thai.
Bà lại liếc Khương Vãn Đồng một cái, nói:
“Trông cô cũng mắn đẻ, rất có thể là đã mang thai thật, ăn một chút cũng không sao. Dù sao thì đồ ăn này cũng bổ cho cháu trai tôi, sau này cẩn thận một chút, đừng để chị dâu cả của cô nhìn thấy.”
Khương Vãn Đồng lúng túng, vội vàng chôn xương gà xuống đất, lại mềm giọng nói:
“Mẹ, Hoắc Chiến Thần còn không cho con xuống ruộng làm việc.”
Từ Hà cắn răng. Đầu năm nay lương thực trong nhà đều được đổi từ điểm lao động, nếu con dâu đã không chịu làm việc còn ăn uống trong nhà, khác gì nhà bọn họ mới vừa rước một tổ tông về?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro