Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Là Hắn Làm Bẩn,...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Cô dừng bước chân, một giây sau, Hoắc Chiến Thần đã theo cô đi vào. Hắn mới vừa mở tủ quần áo lấy đồ đã thuận theo tầm mắt Khương Vãn Đồng liếc nhìn sang…
Trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng phủ lên một lớp rạng đỏ khả nghi, hắn vội vàng đi lên tháo ga giường ra, ôm tới bên giếng giặt vội.
Là hắn làm bẩn, hắn nên giặt sạch.
Khương Vãn Đồng đứng đó đỏ mặt một hồi rồi mới đi thay khăn trải giường bằng vải thô khác.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước mình sốt hôn mê, cũng không tắm, cô học theo Hoắc Chiến Thần, ngồi xổm sau bếp đốt cháy cành lúa.
Sau khi nhóm lửa lên rồi, cô nấu một nồi nước nóng.
Phòng bếp bằng gạch bùn vốn oi bức, có thêm ngọn lửa bốc cháy hừng hực, Khương Vãn Đồng càng nóng tới mức mồ hôi đầm đìa.
Khi tắm là dùng xà phòng tắm, chẳng có mùi hương gì, còn có cảm giác hơi thối. Về phần gội đầu, người ở niên đại này chỉ dùng bột kiềm.
Gội bằng bột kiềm vẫn có thể sạch tóc, nhưng thời gian lâu dài tóc sẽ bị khô vàng, Khương Vãn Đồng mới không muốn dùng.
Cô dùng nước xà phòng gội đầu đơn giản, tóc còn chưa khô cô đã cảm nhận được nó khô quéo đi.
Cô thở dài một tiếng khe khẽ… Vẫn phải nhanh chóng tiết kiệm được một khoản tiền lớn, như vậy cuộc sống mới khấm khá lên được.
Khương Vãn Đồng tắm rửa xong thay quần áo, bụng đã đói tới dính vào lưng. Bữa sáng cô chỉ ăn hai quả khoai tây, buổi trưa nửa miếng màn thầu, từ sáng tới giờ lại còn phải làm việc…
Cô nằm trên giường, lẩm bẩm nói: “Sớm muộn gì mình cũng vì đói mà phải bỏ trốn.”
Đột nhiên, có bóng người mới xẹt qua ngoài cửa chợt ngừng bước chân lại.
Khương Vãn Đồng liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Chiến Thần căng chặt hàm dưới, giọng nói hung hăng:
“Dám để tôi phải gánh cái tiếng vợ bỏ nhà theo trai, đừng trách tôi đánh gãy chân cô.”
Khương Vãn Đồng hậm hực ngồi dậy, trong lòng hoảng hốt vô cùng, nhưng càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Đề nói người đang đói bụng lại bị tủi thân sẽ nhớ nhà, giờ khắc này, cảm giác nhớ nhà trong đầu như đạt tới cùng cực.
Cho dù ở thế giới kia cô đã không còn người thân quan trọng gì nữa, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với cái thế giới hỏng bét này.
Đôi mắt cô ửng đỏ ướt nhẹp, bắt đầu làm lơ hắn không muốn nhìn hắn, hệt như đang hờn dỗi.
Ban đầu Hoắc Chiến Thần vốn có gia cảnh khá giả, cũng vì Khương Vãn Đồng mà tán gia bại sản, còn thiếu một khoản nợ.
Vậy mà cô vẫn còn muốn bỏ trốn? Nếu hắn phải gánh cái danh vợ bỏ nhà theo trai, sợ là đời này cả hắn cả cha mẹ hắn đều sẽ bị người ta chọc cột sống tới chết.
Huống chi, rất có thể còn khiến đứa bé trong bụng cô không có mẹ, bị những đứa bé khác bắt nạt sỉ nhục.
Vừa nghĩ tới điểm này, sắc mặt Hoắc Chiến Thần lại càng lạnh hơn. Hắn không hề có ý dỗ dành vợ, chỉ móc một thứ gì đó được gói bằng lá sen từ trong túi ra, đưa tới:
“Mau ăn đi, đã nói là sẽ không bỏ đói hai mẹ con cô rồi.”
Trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng phủ lên một lớp rạng đỏ khả nghi, hắn vội vàng đi lên tháo ga giường ra, ôm tới bên giếng giặt vội.
Là hắn làm bẩn, hắn nên giặt sạch.
Khương Vãn Đồng đứng đó đỏ mặt một hồi rồi mới đi thay khăn trải giường bằng vải thô khác.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước mình sốt hôn mê, cũng không tắm, cô học theo Hoắc Chiến Thần, ngồi xổm sau bếp đốt cháy cành lúa.
Sau khi nhóm lửa lên rồi, cô nấu một nồi nước nóng.
Phòng bếp bằng gạch bùn vốn oi bức, có thêm ngọn lửa bốc cháy hừng hực, Khương Vãn Đồng càng nóng tới mức mồ hôi đầm đìa.
Khi tắm là dùng xà phòng tắm, chẳng có mùi hương gì, còn có cảm giác hơi thối. Về phần gội đầu, người ở niên đại này chỉ dùng bột kiềm.
Gội bằng bột kiềm vẫn có thể sạch tóc, nhưng thời gian lâu dài tóc sẽ bị khô vàng, Khương Vãn Đồng mới không muốn dùng.
Cô dùng nước xà phòng gội đầu đơn giản, tóc còn chưa khô cô đã cảm nhận được nó khô quéo đi.
Cô thở dài một tiếng khe khẽ… Vẫn phải nhanh chóng tiết kiệm được một khoản tiền lớn, như vậy cuộc sống mới khấm khá lên được.
Khương Vãn Đồng tắm rửa xong thay quần áo, bụng đã đói tới dính vào lưng. Bữa sáng cô chỉ ăn hai quả khoai tây, buổi trưa nửa miếng màn thầu, từ sáng tới giờ lại còn phải làm việc…
Cô nằm trên giường, lẩm bẩm nói: “Sớm muộn gì mình cũng vì đói mà phải bỏ trốn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên, có bóng người mới xẹt qua ngoài cửa chợt ngừng bước chân lại.
Khương Vãn Đồng liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Hoắc Chiến Thần căng chặt hàm dưới, giọng nói hung hăng:
“Dám để tôi phải gánh cái tiếng vợ bỏ nhà theo trai, đừng trách tôi đánh gãy chân cô.”
Khương Vãn Đồng hậm hực ngồi dậy, trong lòng hoảng hốt vô cùng, nhưng càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Đề nói người đang đói bụng lại bị tủi thân sẽ nhớ nhà, giờ khắc này, cảm giác nhớ nhà trong đầu như đạt tới cùng cực.
Cho dù ở thế giới kia cô đã không còn người thân quan trọng gì nữa, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với cái thế giới hỏng bét này.
Đôi mắt cô ửng đỏ ướt nhẹp, bắt đầu làm lơ hắn không muốn nhìn hắn, hệt như đang hờn dỗi.
Ban đầu Hoắc Chiến Thần vốn có gia cảnh khá giả, cũng vì Khương Vãn Đồng mà tán gia bại sản, còn thiếu một khoản nợ.
Vậy mà cô vẫn còn muốn bỏ trốn? Nếu hắn phải gánh cái danh vợ bỏ nhà theo trai, sợ là đời này cả hắn cả cha mẹ hắn đều sẽ bị người ta chọc cột sống tới chết.
Huống chi, rất có thể còn khiến đứa bé trong bụng cô không có mẹ, bị những đứa bé khác bắt nạt sỉ nhục.
Vừa nghĩ tới điểm này, sắc mặt Hoắc Chiến Thần lại càng lạnh hơn. Hắn không hề có ý dỗ dành vợ, chỉ móc một thứ gì đó được gói bằng lá sen từ trong túi ra, đưa tới:
“Mau ăn đi, đã nói là sẽ không bỏ đói hai mẹ con cô rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro