Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Đắng Hơn Hoàng...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Khương Vãn Đồng đưa tiền cho Hoắc Chiến Thần, nói:
“Tôi biết anh không thích tôi, đây, trả cho anh một phần tiền lễ hỏi trước, sau này trả hết, hai ta…”
Cô còn chưa nói hai chữ ly hôn ra khỏi miệng, Hoắc Chiến Thần đã ngắt ngang: “Cưới cũng cưới rồi, lễ hỏi là thứ tôi nên cho.”
Nhưng Khương Vãn Đồng vẫn nhét tiền cho hắn: “Cũng không thể chậm trễ cả đời anh được, tiền này tôi phải trả lại cho anh.”
Hoắc Chiến Thần nhìn ra ý đồ của cô, giữa đầu mày viết đầy không vui:
“Cô xem trong thôn có ai ly hôn không? Cô không sợ người khác đàm tiếu nhưng tôi còn sợ bị người ta chọc cột sống.”
“Vẫn là một câu kia, kết hôn xong thì an phận thủ thường cho tôi, nếu tôi phát hiện cô lén dây dưa với người đàn ông khác, tôi sẽ không còn dễ nói chuyện như thế đâu.”
“Anh tính đánh tôi sao?”
Khương Vãn Đồng cũng không quên, vào niên đại này, bạo lực gia đình là chuyện bình thường như bát cháo sườn.
Hàng mi cô run rẩy dữ dội, mềm mại yếu ớt hỏi câu này.
Hoắc Chiến Thần liếc nhìn cô gái vì e sợ mà nước mắt đong đầy khóe mắt trước mặt, dáng vẻ khiến người ta yêu thương.
Nhưng hắn lại không hề có tâm tư thương hương tiếc ngọc. Khóe môi hắn hiện lên ý cười ác liệt hệt như Satan ở địa ngục:
“Đối phó với loại người như cô, đánh cô tôi cũng ngại bẩn tay. Nhưng tôi có một vạn cách để dằn vặt cô, ví dụ như, sau núi có không ít rắn đây, tôi có thể ném cô qua đó một đêm, cho cô nhớ lâu.”
Nói xong, hắn trực tiếp nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của cô, ngón cái cùng lòng bàn tay thô lệ quét qua da thịt nơi cổ.
Động tác của hắn lỗ mãng lại ác liệt, hệt như chỉ cần dùng sức một chút cần cổ của cô sẽ bị hắn bẻ gãy đôi, khiến người ta rợn tóc gáy.
Khương Vãn Đồng sợ nhất là loại rắn máu lạnh, cũng càng sợ Hoắc Chiến Thần sẽ bóp cổ cô thật, con ngươi cô run rẩy dữ dội, hoảng hốt ngơ ngác đứng đờ ra, nhất thời quên cả phản ứng.
Hoắc Chiến Thần buông tay ra, có vẻ hào sảng xoay người rời đi.
Khương Vãn Đồng luôn cảm thấy cái rừng cây này đã trở nên thiếu an toàn, rất sợ mình kinh động tới thứ trơn nhuốt kia.
Tay cô run rẩy nhét tiền với phiếu vào trong túi áo, bước từng bước giẫm lên chỗ hắn vừa đi qua.
Dính phải loại đàn ông thế này, mạng ta còn đắng hơn hoàng liên.
…
Ngoài bìa rừng, Từ Hà theo đoàn người đi men theo bờ ruộng tiến về phía trước. Thoáng nhìn hai người, sau đó Từ Hà không hề e ngại vì Khương Vãn Đồng còn ở đây, nói với Hoắc Chiến Thần:
“Con nhỏ đó đi đâu vậy? Vợ con không phải loại người an phận, con phải theo dõi sát, nếu không nhà chúng ta lại mất mặt.”
Hoắc Chiến Thần lạnh lùng liếc nhìn Khương Vãn Đồng, thấy cô thành thật đi theo bên cạnh, hắn xì một tiếng, nói:
“Yên tâm, đoán chừng cô ấy không còn lá gan đó đâu.”
Khương Vãn Đồng cũng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng rất không phục.
Anh giỏi lắm, nhớ đừng bao giờ để tôi xoay người được, nếu không xem tôi xử anh thế nào.
Mà cùng lúc đó, có thôn phụ khác lại huyên thuyên:
“Có gì mà dám với không dám? Chuyện giữa cô ta với thanh niên tri thức Liễu ai mà không biết. Tuyệt đối đừng để hai bọn họ nhân lúc vắng người mà trộm làm gì đó.”
“Tôi biết anh không thích tôi, đây, trả cho anh một phần tiền lễ hỏi trước, sau này trả hết, hai ta…”
Cô còn chưa nói hai chữ ly hôn ra khỏi miệng, Hoắc Chiến Thần đã ngắt ngang: “Cưới cũng cưới rồi, lễ hỏi là thứ tôi nên cho.”
Nhưng Khương Vãn Đồng vẫn nhét tiền cho hắn: “Cũng không thể chậm trễ cả đời anh được, tiền này tôi phải trả lại cho anh.”
Hoắc Chiến Thần nhìn ra ý đồ của cô, giữa đầu mày viết đầy không vui:
“Cô xem trong thôn có ai ly hôn không? Cô không sợ người khác đàm tiếu nhưng tôi còn sợ bị người ta chọc cột sống.”
“Vẫn là một câu kia, kết hôn xong thì an phận thủ thường cho tôi, nếu tôi phát hiện cô lén dây dưa với người đàn ông khác, tôi sẽ không còn dễ nói chuyện như thế đâu.”
“Anh tính đánh tôi sao?”
Khương Vãn Đồng cũng không quên, vào niên đại này, bạo lực gia đình là chuyện bình thường như bát cháo sườn.
Hàng mi cô run rẩy dữ dội, mềm mại yếu ớt hỏi câu này.
Hoắc Chiến Thần liếc nhìn cô gái vì e sợ mà nước mắt đong đầy khóe mắt trước mặt, dáng vẻ khiến người ta yêu thương.
Nhưng hắn lại không hề có tâm tư thương hương tiếc ngọc. Khóe môi hắn hiện lên ý cười ác liệt hệt như Satan ở địa ngục:
“Đối phó với loại người như cô, đánh cô tôi cũng ngại bẩn tay. Nhưng tôi có một vạn cách để dằn vặt cô, ví dụ như, sau núi có không ít rắn đây, tôi có thể ném cô qua đó một đêm, cho cô nhớ lâu.”
Nói xong, hắn trực tiếp nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của cô, ngón cái cùng lòng bàn tay thô lệ quét qua da thịt nơi cổ.
Động tác của hắn lỗ mãng lại ác liệt, hệt như chỉ cần dùng sức một chút cần cổ của cô sẽ bị hắn bẻ gãy đôi, khiến người ta rợn tóc gáy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Vãn Đồng sợ nhất là loại rắn máu lạnh, cũng càng sợ Hoắc Chiến Thần sẽ bóp cổ cô thật, con ngươi cô run rẩy dữ dội, hoảng hốt ngơ ngác đứng đờ ra, nhất thời quên cả phản ứng.
Hoắc Chiến Thần buông tay ra, có vẻ hào sảng xoay người rời đi.
Khương Vãn Đồng luôn cảm thấy cái rừng cây này đã trở nên thiếu an toàn, rất sợ mình kinh động tới thứ trơn nhuốt kia.
Tay cô run rẩy nhét tiền với phiếu vào trong túi áo, bước từng bước giẫm lên chỗ hắn vừa đi qua.
Dính phải loại đàn ông thế này, mạng ta còn đắng hơn hoàng liên.
…
Ngoài bìa rừng, Từ Hà theo đoàn người đi men theo bờ ruộng tiến về phía trước. Thoáng nhìn hai người, sau đó Từ Hà không hề e ngại vì Khương Vãn Đồng còn ở đây, nói với Hoắc Chiến Thần:
“Con nhỏ đó đi đâu vậy? Vợ con không phải loại người an phận, con phải theo dõi sát, nếu không nhà chúng ta lại mất mặt.”
Hoắc Chiến Thần lạnh lùng liếc nhìn Khương Vãn Đồng, thấy cô thành thật đi theo bên cạnh, hắn xì một tiếng, nói:
“Yên tâm, đoán chừng cô ấy không còn lá gan đó đâu.”
Khương Vãn Đồng cũng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng rất không phục.
Anh giỏi lắm, nhớ đừng bao giờ để tôi xoay người được, nếu không xem tôi xử anh thế nào.
Mà cùng lúc đó, có thôn phụ khác lại huyên thuyên:
“Có gì mà dám với không dám? Chuyện giữa cô ta với thanh niên tri thức Liễu ai mà không biết. Tuyệt đối đừng để hai bọn họ nhân lúc vắng người mà trộm làm gì đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro