Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Đe Dọa
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Ánh mắt Liễu Thanh Thư không ngừng quét qua quét lại trên gương mặt trắng nõn mềm mại của Khương Vãn Đồng, do dự nói:
“Đồng Đồng, anh muốn hỏi một chuyện. Hai người kết hôn, anh ta đã đụng vào em chưa?”
Khương Vãn Đồng hơi ngừng một chút, hệt như bị nghẹn. Mà cùng lúc đó, phía sau chợt truyền tới tiếng cành cây khô bị đạp gãy.
Sắc mặt hai người đều hơi cứng đờ, đồng thời quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hoắc Chiến Thần lạnh mặt, quanh thân như mang theo hơi lạnh bước tới, giọng nói gần như được gằn ra từ trong cổ họng:
“Khương Vãn Đồng, tối qua tôi đã nói gì với cô?”
Khương Vãn Đồng hơi cứng người, đầu ngón tay siết chặt vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp phủ đầy sợ hãi, hàng mi như cánh bướm chớp nhẹ.
Liễu Thanh Thư nhìn mà trong lòng nhũn ra, lần đầu tiên hắn ta cố lấy dũng khí nói:
“Hoắc Chiến Thần, bắt nạt phụ nữ thì tính là đàn ông gì?”
“Cút sang một bên, nếu không ngay cả anh tôi cũng không tha!”
Hoắc Chiến Thần vốn không đặt Liễu Thanh Thư vào mắt. Nói xong, hắn lại nhìn chằm chằm Khương Vãn Đồng.
Liễu Thanh Thư không muốn mất khí thế, nói:
“Tôi là thanh niên tri thức xuống nông thôn, còn là con rể của bí thư thôn, anh dám đánh tôi, bí thư sẽ không bỏ qua cho anh!”
Hoắc Chiến Thần hích mặt lên, nói:
“Anh còn biết anh là con rể của bí thư thôn? Có muốn tôi đi báo cho bí thư một tiếng không?”
Liễu Thanh Thư như bị ai siết chặt cổ, nói không nên lời. Ai cũng tiếc cái đẹp, nhưng hắn ta còn có việc cần tới bí thư thôn, không thể xảy ra vấn đề gì ngay lúc mấu chốt này được.
Hắn ta chỉ do dự ba giây, sau đó xám xịt chạy đi.
Hô hấp của Khương Vãn Đồng hơi ngừng lại, mới vừa định mở miệng, Hoắc Chiến Thần đã lạnh lùng đi qua.
Hắn vốn hung lệ, lại cao lớn, trong thờ ơ lại ẩn chứa áp bách đứng trước mặt cô, bóng dáng hắn gần như bao phủ cả người cô.
Đầu lưỡi Khương Vãn Đồng như bị xoắn lại, run run không nói nên lời.
Tối hôm qua hắn quá dữ tợn, cho dù hai người đã làm chuyện thân mật nhất trên đời này, nhưng cô cũng nhớ rõ sau khi tình dục qua đi, hắn không hề trầm luân, đáy mắt hắn lộ rõ lạnh lùng và cảnh cáo.
Cô tủi thân méo miệng nói: “Anh lúc nào cũng hung ác như thế làm gì? Sẽ dọa tôi sợ.”
Hoắc Chiến Thần khoanh tay trước ngực, liếc nhìn cô gái đang run như cầy sấy trước mặt, tà tính nói:
“Không hung sao có thể trị cô được? Tôi mà không hung, nói không chừng hiện tại cô và Liễu Thanh Thư đã làm ra chuyện không thể chịu nổi trong rừng cây rồi.”
Khương Vãn Đồng tủi thân đỏ mắt, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng mềm mại như trước:
“Tôi chỉ đòi anh ta trả tiền công thôi. Tôi giúp anh ta một thời gian dài như vậy, không thể giúp không công được. Tôi cũng chỉ muốn trả lại tiền lễ hỏi cho nhà anh thôi.”
Ánh mắt Hoắc Chiến Thần dịch xuống dưới, rơi xuống đống tiền và phiếu cô đang cầm trong tay, trong lòng cũng thầm cảm thấy cô không phải loại người như thế.
Từ lúc cô rơi xuống nước tới khi hai người kết hôn cũng cách hai ba ngày, không hề nghe thấy cô cự tuyệt câu nào, hiện tại mới muốn trả lại tiền lễ hỏi… Nếu đã muốn trả sao lúc trước còn gả qua đây?
“Đồng Đồng, anh muốn hỏi một chuyện. Hai người kết hôn, anh ta đã đụng vào em chưa?”
Khương Vãn Đồng hơi ngừng một chút, hệt như bị nghẹn. Mà cùng lúc đó, phía sau chợt truyền tới tiếng cành cây khô bị đạp gãy.
Sắc mặt hai người đều hơi cứng đờ, đồng thời quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hoắc Chiến Thần lạnh mặt, quanh thân như mang theo hơi lạnh bước tới, giọng nói gần như được gằn ra từ trong cổ họng:
“Khương Vãn Đồng, tối qua tôi đã nói gì với cô?”
Khương Vãn Đồng hơi cứng người, đầu ngón tay siết chặt vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp phủ đầy sợ hãi, hàng mi như cánh bướm chớp nhẹ.
Liễu Thanh Thư nhìn mà trong lòng nhũn ra, lần đầu tiên hắn ta cố lấy dũng khí nói:
“Hoắc Chiến Thần, bắt nạt phụ nữ thì tính là đàn ông gì?”
“Cút sang một bên, nếu không ngay cả anh tôi cũng không tha!”
Hoắc Chiến Thần vốn không đặt Liễu Thanh Thư vào mắt. Nói xong, hắn lại nhìn chằm chằm Khương Vãn Đồng.
Liễu Thanh Thư không muốn mất khí thế, nói:
“Tôi là thanh niên tri thức xuống nông thôn, còn là con rể của bí thư thôn, anh dám đánh tôi, bí thư sẽ không bỏ qua cho anh!”
Hoắc Chiến Thần hích mặt lên, nói:
“Anh còn biết anh là con rể của bí thư thôn? Có muốn tôi đi báo cho bí thư một tiếng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Thanh Thư như bị ai siết chặt cổ, nói không nên lời. Ai cũng tiếc cái đẹp, nhưng hắn ta còn có việc cần tới bí thư thôn, không thể xảy ra vấn đề gì ngay lúc mấu chốt này được.
Hắn ta chỉ do dự ba giây, sau đó xám xịt chạy đi.
Hô hấp của Khương Vãn Đồng hơi ngừng lại, mới vừa định mở miệng, Hoắc Chiến Thần đã lạnh lùng đi qua.
Hắn vốn hung lệ, lại cao lớn, trong thờ ơ lại ẩn chứa áp bách đứng trước mặt cô, bóng dáng hắn gần như bao phủ cả người cô.
Đầu lưỡi Khương Vãn Đồng như bị xoắn lại, run run không nói nên lời.
Tối hôm qua hắn quá dữ tợn, cho dù hai người đã làm chuyện thân mật nhất trên đời này, nhưng cô cũng nhớ rõ sau khi tình dục qua đi, hắn không hề trầm luân, đáy mắt hắn lộ rõ lạnh lùng và cảnh cáo.
Cô tủi thân méo miệng nói: “Anh lúc nào cũng hung ác như thế làm gì? Sẽ dọa tôi sợ.”
Hoắc Chiến Thần khoanh tay trước ngực, liếc nhìn cô gái đang run như cầy sấy trước mặt, tà tính nói:
“Không hung sao có thể trị cô được? Tôi mà không hung, nói không chừng hiện tại cô và Liễu Thanh Thư đã làm ra chuyện không thể chịu nổi trong rừng cây rồi.”
Khương Vãn Đồng tủi thân đỏ mắt, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng mềm mại như trước:
“Tôi chỉ đòi anh ta trả tiền công thôi. Tôi giúp anh ta một thời gian dài như vậy, không thể giúp không công được. Tôi cũng chỉ muốn trả lại tiền lễ hỏi cho nhà anh thôi.”
Ánh mắt Hoắc Chiến Thần dịch xuống dưới, rơi xuống đống tiền và phiếu cô đang cầm trong tay, trong lòng cũng thầm cảm thấy cô không phải loại người như thế.
Từ lúc cô rơi xuống nước tới khi hai người kết hôn cũng cách hai ba ngày, không hề nghe thấy cô cự tuyệt câu nào, hiện tại mới muốn trả lại tiền lễ hỏi… Nếu đã muốn trả sao lúc trước còn gả qua đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro