Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi

Khương Vãn Đồng...

Trà Trà Nịnh Mông

2024-09-01 11:00:12

Liễu Thanh Thư ngừng bước chân, giật mình kinh ngạc, hệt như hắn ta không thể tin tưởng nổi Khương Vãn Đồng sẽ nói mấy lời như vậy.

Dù sao thì trước đây, cho dù cô có sợ cha mẹ, nhưng khi cha mẹ cô tìm tới tận cửa, lấy lý do cô làm việc giúp hắn ta mà muốn đòi tiền, cô cũng cố lấy hết dũng khí liều mạng chống cự.

Vậy mà hiện tại chính cô lại tự mở miệng ra yêu cầu trả tiền… Đúng là đủ hiếm lạ.

Khương Vãn Đồng sợ Liễu Thanh Thư không đưa, gây ra chuyện khó coi gì, dù sao công việc cũng do cô tự đi tới muốn làm giúp, làm xong lại đòi tiền, chuyện này mà ầm ĩ lên đúng là khó coi.

Cô nghĩ tới đây, màu mắt lại trở nên mềm mại như trước, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, hệt như đang dụ dỗ:

“Anh cũng biết cha mẹ tôi đòi một khoản lễ hỏi không nhỏ, số tiền ấy thật sự quá nhiều, cuộc sống của tôi ở bên ấy cũng không dễ chịu.”

“Bọn họ ép tôi phải nghĩ biện pháp kiếm ra tiền nhưng khi tôi nhảy xuống núi đã bị thương xương cốt, đoán chừng sẽ không thể làm việc nhanh nhẹn như trước.”

“Nghĩ tới gia đình anh có điều kiện tốt như vậy, hẳn sẽ không quan tâm mấy chục đồng này, cho nên tôi mới mặt dày như thế.”

Quả nhiên, vẻ mặt Liễu Thanh Thư đã chuyển từ kinh ngạc sang tươi cười. Đúng là hắn ta không quan tâm tới chút tiền ấy thật.

Nhìn thấy tình nghĩa nơi đáy mắt Khương Vãn Đồng, hắn ta quả quyết: “Được, chiều anh sẽ đưa cho em.”

Khương Vãn Đồng mềm giọng:

“Có thể đưa ngay bây giờ luôn được không? Vừa lúc cứ điểm thanh niên tri thức của anh cũng rất gần nơi này, tôi ở đây chờ anh.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh cũng biết cuộc sống hiện tại của tôi không dễ chịu lắm, bọn họ đang chờ tôi mang tiền về đây, nếu không ngay cả việc ăn uống hôm nay cũng thành vấn đề.”

Xuất phát từ chủ nghĩa đại nam tử, Liễu Thanh Thư thật sự không đỡ được khi có thiếu nữ mềm mại yếu đuối cầu xin mình giúp đỡ.

Hắn ta hơi giương mày, nói: “Được.”

Sau khi hắn ta rời đi rồi, Khương Vãn Đồng mới thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy hẳn cuộc sống sẽ thoải mái hơn một chút.”

Liễu Thanh Thư trở lại cứ điểm thanh niên tri thức lấy tiền, sau đó nhớ tới bộ quần áo vừa không vừa vặn lại đầy mảnh vá của Khương Vãn Đồng, thật sự không xứng với khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ kia.

Hắn ta lại mở ngăn kéo ra, lấy hai phiếu vải có giá trị nhất mang theo.

“Để anh xem sau khi em mua quần áo mới lại trang điểm cẩn thận một chút trông sẽ như thế nào.”

Liễu Thanh Thư mang đồ qua, đưa cho Khương Vãn Đồng, nói:

“Cho em. Đây là 37 đồng, không cần thối lại. Cảm ơn em đã giúp anh suốt thời gian qua. Phiếu vải này em cầm đi mua vải may hai bộ quần áo mới mà mặc đi.”

Sao con người có thể ti tiện như vậy? Khi người ta thích anh anh không thèm để ý, khi người ta không thích nữa, anh lại chạy tới xum xoe.

Khương Vãn Đồng cười gượng một tiếng, nhận lấy tiền với phiếu vé rồi đếm thử, vừa đủ 37 đồng.

Mà hai phiếu vải đều là phiếu vải 5 thước, có thể may được không ít quần áo. Cô thầm cảm khái Liễu Thanh Thư thật phóng khoáng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi

Số ký tự: 0