Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Hắn Dám Làm Lại...
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Hoắc Chiến Thần híp mắt lại, phát hiện Khương Vãn Đồng đã đoán được mình thích mềm mỏng, một ngày cô gọi Hoắc Chiến Thần 800 lần, còn tiếng sau mềm mại hơn tiếng trước, hệt như đang làm nũng lại xen lẫn một chút lấy lòng cùng tủi thân…
Hắn chưa từng nghe thấy người phụ nữ nào gọi tên mình như thế, cảm giác như có lông chim quét qua tai, vừa tê vừa ngứa.
Cứ thế, cho dù là cơn tức dữ dội hơn nữa cũng biến mất không còn.
Nhưng đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì. Cứ để mặc cô muốn làm thế nào thì làm như vậy, sợ là cô phải lên trời!
Khương Vãn Đồng thấy Hoắc Chiến Thần đứng im bất động, lại kéo kéo ống quần của hắn, mềm mại thốt lên: “Hoắc Chiến Thần.”
Màu mắt Hoắc Chiến Thần lạnh hơn vài phần, Khương Vãn Đồng sợ sệt rụt cổ lại.
Vào lúc cô đang tự hỏi xem có phải hắn muốn gia bạo mình không, chợt hắn đi thẳng tới chỗ bếp, lấy diêm ra, mồi cành mạ rồi nhét vào trong lòng bếp sau đó lại lấy ống thổi lửa ra thổi thổi.
Khóe môi Khương Vãn Đồng hơi nhếch lên. Nhưng cô còn chưa kịp vui vẻ đã thấy Từ Hà đi tới:
“Tổ tông của tôi ơi, cô ở nhà làm không biết bao nhiêu việc, tới đây lại giả vờ giả vịt đúng không? Về lâu như vậy rồi mà cái bếp cũng phải chờ người khác tới nhóm giúp!”
Khương Vãn Đồng mấp máy môi. Nguyên chủ sinh ra trong gia đình có chị gái, nhưng từ ba tuổi nguyên chủ đã bắt đầu làm việc nhà.
Mà cô, vào năm ba tuổi cô còn đang hưởng thụ sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ, là tiểu công chúa được vạn người nâng niu.
Đột nhiên phải tới thế giới có mức sống khác biệt một trời một vực thế này, đúng là chênh lệch quá lớn rồi.
Cô rất mất mát, nói: “Mẹ, trước đó con bị rơi xuống nước, thân thể với đầu đều bị tổn thương, không hiểu sao con không thể làm việc nhanh nhẹn như trước kia được, có một số việc con không làm nổi.”
Ánh mắt Từ Hà đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép.
“Mẹ, sau này mẹ đừng chỉ trích cô ấy nữa.” Đột nhiên Hoắc Chiến Thần chen vào.
Từ Hà có vẻ không phục, nhưng lại không biết làm gì. Bà im lặng vài giây, cuối cùng than nhẹ rồi rời đi:
“Cưới cũng cưới rồi, nhận mệnh thôi.”
Khương Vãn Đồng như người không thể giấu được cảm xúc, vẻ mặt cũng trở nên vui sướng hơn:
“Hoắc Chiến Thần, mới vừa rồi anh đang nói giúp cho tôi đúng không? Anh tốt quá đi!”
Hoắc Chiến Thần hừ nhẹ một tiếng, đáp lại: “Cô sốt thành kẻ ngu dốt rồi, mẹ tôi có so đo nhiều với cô cũng vô dụng.”
Khương Vãn Đồng không phục, mặt nghẹn tới mức đỏ bừng: “Vậy tối qua anh đã làm cái gì với kẻ ngốc này vậy?”
Cũng không biết là do ánh lửa chiếu hay là do những lời cô nói mà mặt Hoắc Chiến Thần nóng như bị lửa đốt, máu huyết khắp người như sôi trào lên, nhưng ngoài miệng hắn vẫn không nhường cô chút nào:
“Không biết xấu hổ! Lời nào cũng dám nói ra miệng.”
Hắn còn dám làm lại không cho cô nói! Hừ! Đúng là chỉ biết giả vờ đứng đắn!
Hắn chưa từng nghe thấy người phụ nữ nào gọi tên mình như thế, cảm giác như có lông chim quét qua tai, vừa tê vừa ngứa.
Cứ thế, cho dù là cơn tức dữ dội hơn nữa cũng biến mất không còn.
Nhưng đây cũng không phải dấu hiệu tốt lành gì. Cứ để mặc cô muốn làm thế nào thì làm như vậy, sợ là cô phải lên trời!
Khương Vãn Đồng thấy Hoắc Chiến Thần đứng im bất động, lại kéo kéo ống quần của hắn, mềm mại thốt lên: “Hoắc Chiến Thần.”
Màu mắt Hoắc Chiến Thần lạnh hơn vài phần, Khương Vãn Đồng sợ sệt rụt cổ lại.
Vào lúc cô đang tự hỏi xem có phải hắn muốn gia bạo mình không, chợt hắn đi thẳng tới chỗ bếp, lấy diêm ra, mồi cành mạ rồi nhét vào trong lòng bếp sau đó lại lấy ống thổi lửa ra thổi thổi.
Khóe môi Khương Vãn Đồng hơi nhếch lên. Nhưng cô còn chưa kịp vui vẻ đã thấy Từ Hà đi tới:
“Tổ tông của tôi ơi, cô ở nhà làm không biết bao nhiêu việc, tới đây lại giả vờ giả vịt đúng không? Về lâu như vậy rồi mà cái bếp cũng phải chờ người khác tới nhóm giúp!”
Khương Vãn Đồng mấp máy môi. Nguyên chủ sinh ra trong gia đình có chị gái, nhưng từ ba tuổi nguyên chủ đã bắt đầu làm việc nhà.
Mà cô, vào năm ba tuổi cô còn đang hưởng thụ sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ, là tiểu công chúa được vạn người nâng niu.
Đột nhiên phải tới thế giới có mức sống khác biệt một trời một vực thế này, đúng là chênh lệch quá lớn rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô rất mất mát, nói: “Mẹ, trước đó con bị rơi xuống nước, thân thể với đầu đều bị tổn thương, không hiểu sao con không thể làm việc nhanh nhẹn như trước kia được, có một số việc con không làm nổi.”
Ánh mắt Từ Hà đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép.
“Mẹ, sau này mẹ đừng chỉ trích cô ấy nữa.” Đột nhiên Hoắc Chiến Thần chen vào.
Từ Hà có vẻ không phục, nhưng lại không biết làm gì. Bà im lặng vài giây, cuối cùng than nhẹ rồi rời đi:
“Cưới cũng cưới rồi, nhận mệnh thôi.”
Khương Vãn Đồng như người không thể giấu được cảm xúc, vẻ mặt cũng trở nên vui sướng hơn:
“Hoắc Chiến Thần, mới vừa rồi anh đang nói giúp cho tôi đúng không? Anh tốt quá đi!”
Hoắc Chiến Thần hừ nhẹ một tiếng, đáp lại: “Cô sốt thành kẻ ngu dốt rồi, mẹ tôi có so đo nhiều với cô cũng vô dụng.”
Khương Vãn Đồng không phục, mặt nghẹn tới mức đỏ bừng: “Vậy tối qua anh đã làm cái gì với kẻ ngốc này vậy?”
Cũng không biết là do ánh lửa chiếu hay là do những lời cô nói mà mặt Hoắc Chiến Thần nóng như bị lửa đốt, máu huyết khắp người như sôi trào lên, nhưng ngoài miệng hắn vẫn không nhường cô chút nào:
“Không biết xấu hổ! Lời nào cũng dám nói ra miệng.”
Hắn còn dám làm lại không cho cô nói! Hừ! Đúng là chỉ biết giả vờ đứng đắn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro