Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Tạo Áp Lực
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Khương Vãn Đồng nói thầm trong lòng, nhưng cũng không tranh luận với hắn thêm mà bỏ màn thầu vào trong nồi bắt đầu hấp.
Chẳng bao lâu, trong phòng bếp đã có hơi nước bốc lên, làm cô nóng tới mức không thở nổi.
Cô gắp màn thầu đã chín vàng ra khỏi nồi, hấp rau sam rồi vắt nước làm gia vị. Cô cũng không dám đổ quá nhiều dầu vào trong nồi.
Dù sao thì mỗi người mỗi tháng chỉ được phân hai lượng dầu, đây là thứ quý giá vô cùng.
Hắt dầu nóng lên, mùi thơm bay thẳng vào mũi khiến Khương Vãn Đồng không nhịn được cảm thán một câu: “Nếu có thêm ít thịt thì hay rồi.”
Hoắc Chiến Thần: “…”
Người sốt thành kẻ ngu nhưng cái miệng thì càng lúc càng kén chọn.
…
Cơm nước mới vừa được bưng lên bàn, cả nhà đã tụ tập lại, tròn mười mấy miệng ăn.
Con cả Hoắc Chiến Bình cùng vợ Giang Mẫn sinh ra được hai đứa con trai, con thứ hai Hoắc Chiến Toàn cùng vợ Lý Nguyệt sinh ra được ba cô con gái.
Vì Lý Nguyệt chỉ có thể sinh được con gái cho nên trong nhà chị ấy có địa vị thấp nhất, thậm chí còn chẳng có quyền lên tiếng.
Cho dù hiện tại chị ấy đang mang thai sáu tháng, nhưng vẫn phải làm việc kiếm điểm lao động.
Mà Giang Mẫn vì sinh được hai đứa con trai nên sống lưng cũng thẳng tắp lên, có thể tính là bá chủ một phương trong nhà.
Chị ta mới vừa vào nhà đã ngông nghênh liếc nhìn Khương Vãn Đồng. Khương Vãn Đồng làm như không thấy, yên lặng ngồi đó.
Hoắc Bình Bình nhìn thấy rau dại trên bàn, ầm ĩ lên: “Mẹ, con không ăn rau dại đâu! Ngày nào cũng ăn rau dại rau dại, chẳng ngon chút nào, con ăn tới phát ói ra rồi.”
Giang Mẫn nói với giọng mỉa mai:
“Không ăn sao được? Nhà ta vì cưới thím út của con vào mà chỉ thiếu điều đập nồi bán sắt, có ăn đã không tệ rồi, còn phải đi theo sau mông trả nợ nữa đây.”
Khương Vãn Đồng cũng biết hiện tại nhà còn chưa phân riêng, cho nên việc nhà thiếu nợ, cả đại gia đình phải cùng góp sức trả nợ.
Nhưng dù có Hoắc Chiến Thần cảnh cáo, cô cũng không muốn nhẫn nhịn chịu nhục vì chút tiền này. Cô nói rất kiên định: “Số tiền kia em sẽ trả.”
Những người khác chẳng còn tâm tư động đũa, đều rối rít nhìn sang. Giang Mẫn còn trào phúng:
“Cô trả? Cô lấy cái gì trả? Lúc trước một ngày cô còn kiếm được 10 điểm lao động, hiện tại một ngày kiếm 5 điểm lao động đã khó khăn lắm rồi.”
“Sau này mỗi ngày chỉ kiếm được chút tiền như vậy, muốn trả hết 300 đồng kia phải nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu năm không biết. Cuối cùng chẳng phải đều là nhà chúng ta đứng sau trả giúp cô.”
Khương Vãn Đồng muốn nói mình biết rất nhiều thứ, nhất là những thứ liên quan tới nấu nướng, có thể dựa vào nó làm giàu.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại… Hay thôi, nói ra cũng chỉ tổ làm người ta nghi ngờ, nói không chừng còn sẽ bị coi thành đặc vụ rồi bị bắt lại.
Cuối cùng cô ngậm chặt miệng không nói.
Chẳng bao lâu, trong phòng bếp đã có hơi nước bốc lên, làm cô nóng tới mức không thở nổi.
Cô gắp màn thầu đã chín vàng ra khỏi nồi, hấp rau sam rồi vắt nước làm gia vị. Cô cũng không dám đổ quá nhiều dầu vào trong nồi.
Dù sao thì mỗi người mỗi tháng chỉ được phân hai lượng dầu, đây là thứ quý giá vô cùng.
Hắt dầu nóng lên, mùi thơm bay thẳng vào mũi khiến Khương Vãn Đồng không nhịn được cảm thán một câu: “Nếu có thêm ít thịt thì hay rồi.”
Hoắc Chiến Thần: “…”
Người sốt thành kẻ ngu nhưng cái miệng thì càng lúc càng kén chọn.
…
Cơm nước mới vừa được bưng lên bàn, cả nhà đã tụ tập lại, tròn mười mấy miệng ăn.
Con cả Hoắc Chiến Bình cùng vợ Giang Mẫn sinh ra được hai đứa con trai, con thứ hai Hoắc Chiến Toàn cùng vợ Lý Nguyệt sinh ra được ba cô con gái.
Vì Lý Nguyệt chỉ có thể sinh được con gái cho nên trong nhà chị ấy có địa vị thấp nhất, thậm chí còn chẳng có quyền lên tiếng.
Cho dù hiện tại chị ấy đang mang thai sáu tháng, nhưng vẫn phải làm việc kiếm điểm lao động.
Mà Giang Mẫn vì sinh được hai đứa con trai nên sống lưng cũng thẳng tắp lên, có thể tính là bá chủ một phương trong nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị ta mới vừa vào nhà đã ngông nghênh liếc nhìn Khương Vãn Đồng. Khương Vãn Đồng làm như không thấy, yên lặng ngồi đó.
Hoắc Bình Bình nhìn thấy rau dại trên bàn, ầm ĩ lên: “Mẹ, con không ăn rau dại đâu! Ngày nào cũng ăn rau dại rau dại, chẳng ngon chút nào, con ăn tới phát ói ra rồi.”
Giang Mẫn nói với giọng mỉa mai:
“Không ăn sao được? Nhà ta vì cưới thím út của con vào mà chỉ thiếu điều đập nồi bán sắt, có ăn đã không tệ rồi, còn phải đi theo sau mông trả nợ nữa đây.”
Khương Vãn Đồng cũng biết hiện tại nhà còn chưa phân riêng, cho nên việc nhà thiếu nợ, cả đại gia đình phải cùng góp sức trả nợ.
Nhưng dù có Hoắc Chiến Thần cảnh cáo, cô cũng không muốn nhẫn nhịn chịu nhục vì chút tiền này. Cô nói rất kiên định: “Số tiền kia em sẽ trả.”
Những người khác chẳng còn tâm tư động đũa, đều rối rít nhìn sang. Giang Mẫn còn trào phúng:
“Cô trả? Cô lấy cái gì trả? Lúc trước một ngày cô còn kiếm được 10 điểm lao động, hiện tại một ngày kiếm 5 điểm lao động đã khó khăn lắm rồi.”
“Sau này mỗi ngày chỉ kiếm được chút tiền như vậy, muốn trả hết 300 đồng kia phải nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu năm không biết. Cuối cùng chẳng phải đều là nhà chúng ta đứng sau trả giúp cô.”
Khương Vãn Đồng muốn nói mình biết rất nhiều thứ, nhất là những thứ liên quan tới nấu nướng, có thể dựa vào nó làm giàu.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại… Hay thôi, nói ra cũng chỉ tổ làm người ta nghi ngờ, nói không chừng còn sẽ bị coi thành đặc vụ rồi bị bắt lại.
Cuối cùng cô ngậm chặt miệng không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro