Xuyên Tới 70 Đêm Động Phòng: Tháo Hán Hung Lệ Nghiện Rồi
Tạo Áp Lực (2)
Trà Trà Nịnh Mông
2024-09-01 11:00:12
Mà Giang Mẫn thì được đà lấn tới:
“Vì cô, nhà chúng ta bán hết heo gà rồi, ngay cả một quả trứng cũng không còn. Tôi nói cho cô biết, sau này cô phải kiếm điểm lao động mà bù ề, còn phải chuẩn bị cơm nước giặt giũ cho cả đại gia đình!”
Việc giặt quần áo vốn là đồ nhà nào nhà nấy giặt, nấu cơm thì người phụ nữ nào về trước người đó nấu.
Nhưng Giang Mẫn lại thích trốn việc, Từ Hà lại là mẹ chồng, sau khi đi làm ruộng về hai người cũng không làm việc, tất cả đều chờ Lý Nguyệt làm hết.
Hiện tại, chị ta lại như phát tiết bất mãn mà tạo áp lực cho Khương Vãn Đồng.
Khương Vãn Đồng tức đỏ cả mắt lên, trông đáng thương như bé thỏ con vậy. Trong lòng thầm nghĩ, cô sắp bị chọc tức chết vì khoản tiền lễ hỏi không nhỏ kia rồi.
Cô không phục nói: “Cùng lắm thì em trả một phần trước, dù sao hiện tại trong tay em cũng có…”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lúc anh cả em cưới chị đã tiêu ít tiền lắm ư? Lúc anh chị kết hôn tiền càng khó kiếm hơn, chẳng phải em cũng nai lưng ra làm việc trả nợ?”
“Chị sinh con nuôi con, đều không đi làm, chỉ có một mình anh cả làm lụng. Lúc ấy nhà chị không chết đói là nhờ em đã làm nhiều hơn. Hiện tại chị có tư cách gì mà nói em?”
Khương Vãn Đồng nhìn qua, thấy Hoắc Chiến Thần đang nhìn Giang Mẫn, vẻ mặt lạnh tanh, giữa hai đầu mày lộ rõ vẻ hung hăng ngang tàn.
Cô mấp máy môi, cũng hiểu hắn không muốn cô lấy tiền riêng ra.
Giang Mẫn tức tới lồng ngực run rẩy, nhưng chị ta cũng biết cha mẹ chồng mình thương thằng út nhất, sợ bọn họ cãi nhau rồi cả nhà đều đứng về phía chú em, chị ta không dám nói gì thêm.
Không khí trên bàn ăn áp lực cực kỳ, một lúc lâu sau vẫn không có ai động đũa.
Hoắc Kiến Căn thấy Hoắc Chiến Thần che chở cho Khương Vãn Đồng, ông vốn đang sợ mình đã tốn một đống tiền lễ hỏi mà con trai lại không chịu nhận vợ.
Giờ thì ông yên tâm rồi. Trong lòng còn nghĩ thầm, ngày tháng còn dài, kiểu gì chúng nó cũng có thể sống được với nhau. Thế là ông vui vẻ lên tiếng:
“Mọi người mau ăn cơm rồi về phòng nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải đi làm nữa. Hiện tại đã là người một nhà rồi, ngày sau đừng ai nhắc tới chuyện lễ hỏi nữa.”
Lúc này cả đại gia đình mới động đũa. Hoắc Bình Bình bất đắc dĩ cầm lấy một cái màn thầu lớn, lại gắp một ít rau sam trộn.
Mới vừa nếm thử một miếng, màu mắt của Hoắc Bình Bình đã sáng rực lên, liên tục ngốn mấy ngốn rau dại thật lớn, nói:
“Món này ngon quá! Thím út, thím nấu kiểu gì vậy?”
Mấy đứa nhỏ khác cũng không quan tâm tới người lớn nói chuyện, và từng miếng lớn. Giang Mẫn cóc đầu con trai một cái, hừ nhẹ nói:
“Coi con kìa, chẳng phải chỉ là rau dại thôi sao, còn tham lam như vậy?”
Giang Mẫn chửi một câu như vậy, nhưng chỉ một giây sau chị ta đã chẳng màng tới việc nói chuyện nữa, cũng bắt đầu ăn từng ngốn từng ngốn.
“Vì cô, nhà chúng ta bán hết heo gà rồi, ngay cả một quả trứng cũng không còn. Tôi nói cho cô biết, sau này cô phải kiếm điểm lao động mà bù ề, còn phải chuẩn bị cơm nước giặt giũ cho cả đại gia đình!”
Việc giặt quần áo vốn là đồ nhà nào nhà nấy giặt, nấu cơm thì người phụ nữ nào về trước người đó nấu.
Nhưng Giang Mẫn lại thích trốn việc, Từ Hà lại là mẹ chồng, sau khi đi làm ruộng về hai người cũng không làm việc, tất cả đều chờ Lý Nguyệt làm hết.
Hiện tại, chị ta lại như phát tiết bất mãn mà tạo áp lực cho Khương Vãn Đồng.
Khương Vãn Đồng tức đỏ cả mắt lên, trông đáng thương như bé thỏ con vậy. Trong lòng thầm nghĩ, cô sắp bị chọc tức chết vì khoản tiền lễ hỏi không nhỏ kia rồi.
Cô không phục nói: “Cùng lắm thì em trả một phần trước, dù sao hiện tại trong tay em cũng có…”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lúc anh cả em cưới chị đã tiêu ít tiền lắm ư? Lúc anh chị kết hôn tiền càng khó kiếm hơn, chẳng phải em cũng nai lưng ra làm việc trả nợ?”
“Chị sinh con nuôi con, đều không đi làm, chỉ có một mình anh cả làm lụng. Lúc ấy nhà chị không chết đói là nhờ em đã làm nhiều hơn. Hiện tại chị có tư cách gì mà nói em?”
Khương Vãn Đồng nhìn qua, thấy Hoắc Chiến Thần đang nhìn Giang Mẫn, vẻ mặt lạnh tanh, giữa hai đầu mày lộ rõ vẻ hung hăng ngang tàn.
Cô mấp máy môi, cũng hiểu hắn không muốn cô lấy tiền riêng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Mẫn tức tới lồng ngực run rẩy, nhưng chị ta cũng biết cha mẹ chồng mình thương thằng út nhất, sợ bọn họ cãi nhau rồi cả nhà đều đứng về phía chú em, chị ta không dám nói gì thêm.
Không khí trên bàn ăn áp lực cực kỳ, một lúc lâu sau vẫn không có ai động đũa.
Hoắc Kiến Căn thấy Hoắc Chiến Thần che chở cho Khương Vãn Đồng, ông vốn đang sợ mình đã tốn một đống tiền lễ hỏi mà con trai lại không chịu nhận vợ.
Giờ thì ông yên tâm rồi. Trong lòng còn nghĩ thầm, ngày tháng còn dài, kiểu gì chúng nó cũng có thể sống được với nhau. Thế là ông vui vẻ lên tiếng:
“Mọi người mau ăn cơm rồi về phòng nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải đi làm nữa. Hiện tại đã là người một nhà rồi, ngày sau đừng ai nhắc tới chuyện lễ hỏi nữa.”
Lúc này cả đại gia đình mới động đũa. Hoắc Bình Bình bất đắc dĩ cầm lấy một cái màn thầu lớn, lại gắp một ít rau sam trộn.
Mới vừa nếm thử một miếng, màu mắt của Hoắc Bình Bình đã sáng rực lên, liên tục ngốn mấy ngốn rau dại thật lớn, nói:
“Món này ngon quá! Thím út, thím nấu kiểu gì vậy?”
Mấy đứa nhỏ khác cũng không quan tâm tới người lớn nói chuyện, và từng miếng lớn. Giang Mẫn cóc đầu con trai một cái, hừ nhẹ nói:
“Coi con kìa, chẳng phải chỉ là rau dại thôi sao, còn tham lam như vậy?”
Giang Mẫn chửi một câu như vậy, nhưng chỉ một giây sau chị ta đã chẳng màng tới việc nói chuyện nữa, cũng bắt đầu ăn từng ngốn từng ngốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro