Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 10
2024-10-01 10:52:42
"Được, cảm ơn tam ca."
"Cảm ơn gì chứ? Từ nhỏ muội đã thân với ta nhất, ta không thương muội thì ai thương? Trời cũng không còn sớm nữa, ta giúp muội nhóm lửa, muội nấu chút đồ ăn sớm một chút, cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, Cố Tam Thanh thuận tay nhóm lửa, lại giúp nàng múc một thùng nước, lúc này mới luyến tiếc quay về.
Cố Tâm Nguyệt sai hai hài tử ra ngoài nhặt ít củi, nhân cơ hội lấy từ trong không gian ra nửa bao gạo trắng, nửa bao bột mì, lại lấy mười quả trứng gà bỏ vào trong cái giỏ tre mà tam ca mang đến.
Thật ra tam ca cũng mang đến mấy quả trứng gà, còn có một chén bột đen và một chén gạo lứt, e là cả nhà đã phải chắt chiu lắm mới lấy ra được.
Trên quần áo của mẫu thân và tam ca đều chằng chịt những miếng vá, có lẽ gia đình cũng không mấy khá giả.
Cố Tâm Nguyệt vo gạo trắng trong không gian để nấu cháo, sau khi cháo sôi, hai hài tử mới ôm một đống cành cây khô vào.
Mặc dù hai hài tử này mới gần 4 tuổi nhưng nhìn dáng vẻ trông có vẻ bình thường bọn chúng cũng phải làm không ít việc.
Đặc biệt là Hoài Cẩn, cậu bé chỉ ra đời sớm hơn Tử Du một chút nhưng tâm trí lại già trước tuổi, khiến người ta đau lòng.
Tử Du vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cháo gạo, cô bé nhăn mũi hít hà: "Ca ca, cháo gạo mẫu thân nấu thơm quá."
Hoài Cẩn ừ một tiếng, trong mắt cũng không giấu được vẻ vui mừng, trước tiên, cậu bé giúp muội muội đặt củi xuống, sau đó chủ động nói: "Ta đi tìm đại bá mẫu lấy chén đũa của chúng ta."
Cố Tâm Nguyệt vừa định lên tiếng ngăn cản thì thấy cậu bé chạy một mạch sang đông phòng.
Một lúc sau, từ đông phòng truyền đến tiếng mắng chửi không nhỏ: "Thật kỳ lạ, đồ ngốc vừa ngủ một giấc dậy liền không ngốc nữa, còn học được cách tự nấu cơm! Có bản lĩnh nấu cơm mà lại không có bản lĩnh ăn à?"
Tiếp theo là một loạt tiếng chén đĩa va vào nhau.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy đến, liền thấy Hoài Cẩn ngã trên mặt đất, còn giữ chặt chiếc chén trong tay, cách đó không xa còn có một chiếc chén vỡ.
Thấy Hoài Cẩn đứng dậy định đi nhặt chiếc chén vỡ, Cố Tâm Nguyệt liền ôm Hoài Cẩn vào lòng, khuyên nhủ: "Vỡ rồi thì thôi, lát nữa ta lấy chén mới cho con."
"Ồ, có chén mới à, trách không được lại coi thường cái chén vỡ của chúng ta này." Lưu Thị ở bên cạnh vẫn âm dương quái khí.
Trong mắt Cố Tâm Nguyệt hiện lên ý cười lạnh lùng: "Đại tẩu, người hiểu lầm rồi, ta là tân nương, đương nhiên có chén mới để dùng, nhưng người làm vỡ chén nhà ta, vẫn phải đền."
Cố Tâm Nguyệt bế Hoài Cẩn sang một bên, thản nhiên nhặt hai mảnh vỡ, tự lẩm bẩm: "Đã lâu rồi không chơi phi tiêu, không biết tay nghề còn chuẩn không."
Lưu Thị thấy trong mắt nàng như có độc, nụ cười có chút rợn người, nàng ta vừa định quay về phòng, liền nghe thấy bên tai có tiếng gió vù vù.
Lúc ngẩng đầu lên, nàng ta phát hiện mảnh vỡ chén bay qua tai mình cắm vào bức tường đất trước mặt.
"Cảm ơn gì chứ? Từ nhỏ muội đã thân với ta nhất, ta không thương muội thì ai thương? Trời cũng không còn sớm nữa, ta giúp muội nhóm lửa, muội nấu chút đồ ăn sớm một chút, cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, Cố Tam Thanh thuận tay nhóm lửa, lại giúp nàng múc một thùng nước, lúc này mới luyến tiếc quay về.
Cố Tâm Nguyệt sai hai hài tử ra ngoài nhặt ít củi, nhân cơ hội lấy từ trong không gian ra nửa bao gạo trắng, nửa bao bột mì, lại lấy mười quả trứng gà bỏ vào trong cái giỏ tre mà tam ca mang đến.
Thật ra tam ca cũng mang đến mấy quả trứng gà, còn có một chén bột đen và một chén gạo lứt, e là cả nhà đã phải chắt chiu lắm mới lấy ra được.
Trên quần áo của mẫu thân và tam ca đều chằng chịt những miếng vá, có lẽ gia đình cũng không mấy khá giả.
Cố Tâm Nguyệt vo gạo trắng trong không gian để nấu cháo, sau khi cháo sôi, hai hài tử mới ôm một đống cành cây khô vào.
Mặc dù hai hài tử này mới gần 4 tuổi nhưng nhìn dáng vẻ trông có vẻ bình thường bọn chúng cũng phải làm không ít việc.
Đặc biệt là Hoài Cẩn, cậu bé chỉ ra đời sớm hơn Tử Du một chút nhưng tâm trí lại già trước tuổi, khiến người ta đau lòng.
Tử Du vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cháo gạo, cô bé nhăn mũi hít hà: "Ca ca, cháo gạo mẫu thân nấu thơm quá."
Hoài Cẩn ừ một tiếng, trong mắt cũng không giấu được vẻ vui mừng, trước tiên, cậu bé giúp muội muội đặt củi xuống, sau đó chủ động nói: "Ta đi tìm đại bá mẫu lấy chén đũa của chúng ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tâm Nguyệt vừa định lên tiếng ngăn cản thì thấy cậu bé chạy một mạch sang đông phòng.
Một lúc sau, từ đông phòng truyền đến tiếng mắng chửi không nhỏ: "Thật kỳ lạ, đồ ngốc vừa ngủ một giấc dậy liền không ngốc nữa, còn học được cách tự nấu cơm! Có bản lĩnh nấu cơm mà lại không có bản lĩnh ăn à?"
Tiếp theo là một loạt tiếng chén đĩa va vào nhau.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy đến, liền thấy Hoài Cẩn ngã trên mặt đất, còn giữ chặt chiếc chén trong tay, cách đó không xa còn có một chiếc chén vỡ.
Thấy Hoài Cẩn đứng dậy định đi nhặt chiếc chén vỡ, Cố Tâm Nguyệt liền ôm Hoài Cẩn vào lòng, khuyên nhủ: "Vỡ rồi thì thôi, lát nữa ta lấy chén mới cho con."
"Ồ, có chén mới à, trách không được lại coi thường cái chén vỡ của chúng ta này." Lưu Thị ở bên cạnh vẫn âm dương quái khí.
Trong mắt Cố Tâm Nguyệt hiện lên ý cười lạnh lùng: "Đại tẩu, người hiểu lầm rồi, ta là tân nương, đương nhiên có chén mới để dùng, nhưng người làm vỡ chén nhà ta, vẫn phải đền."
Cố Tâm Nguyệt bế Hoài Cẩn sang một bên, thản nhiên nhặt hai mảnh vỡ, tự lẩm bẩm: "Đã lâu rồi không chơi phi tiêu, không biết tay nghề còn chuẩn không."
Lưu Thị thấy trong mắt nàng như có độc, nụ cười có chút rợn người, nàng ta vừa định quay về phòng, liền nghe thấy bên tai có tiếng gió vù vù.
Lúc ngẩng đầu lên, nàng ta phát hiện mảnh vỡ chén bay qua tai mình cắm vào bức tường đất trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro