Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 11
2024-10-01 10:52:42
"Cũng không đến nỗi nào." Cố Tâm Nguyệt vỗ tay, dường như rất hài lòng với tay nghề của mình: "Đại tẩu, người xem cái chén này, người chủ động đền cho ta? Hay là ta đập cửa bếp tự đi lấy?"
Lưu Thị run rẩy, vội vàng chạy đến bếp, lấy một cái chén đưa cho Hoài Cẩn.
Hoài Cẩn nhìn cái chén trên tay đại bá mẫu, cậu bé có chút chê bai nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, dù sao hiện tại bốn người chỉ còn hai cái chén tốt.
Cố Tâm Nguyệt nhướng mày: "Cầm lấy đi, lát nữa ta nuôi cho con một con chó, cái chén này để cho nó dùng cũng vừa khéo."
Hai mẫu tử đi về, Lưu Thị không cam lòng đóng cửa lại, khạc nhổ: "Phỉ! Nhà mình còn nuôi không nổi, ta xem các ngươi lấy gì nuôi chó!"
Quay về phòng, quả nhiên Cố Tâm Nguyệt đã lấy từ trong giỏ tre ra hai cái chén mới: "Tử Du, lại đây, xem mẫu thân chuẩn bị gì cho các con này?"
Tử Du chạy lon ton đến: "Mẫu thân, cái chén mới này là cho Tử Du dùng à? Con vịt vàng trên này đẹp quá."
"Ừm, Tử Du thích không? Nếu thích thì lát nữa mẫu thân sẽ dùng cái chén này múc cháo cho con."
"Thích!" Tử Du vui vẻ vỗ tay.
Hoài Cẩn ngoan ngoãn đứng một bên, Cố Tâm Nguyệt vẫn chưa gọi đến mình, nam hài có chút ngại ngùng không dám chủ động đi qua, nhưng cậu bé nhìn thấy trên bàn rõ ràng còn bày một cái chén màu xanh, phía trên vẽ một con hổ lớn, có lẽ là để cho mình.
Quả nhiên, Cố Tâm Nguyệt cầm "con hổ lớn" lên, hỏi Hoài Cẩn: "Hoài Cẩn dùng con hổ lớn này được không?"
Hoài Cẩn gật đầu ừ một tiếng, trong lòng vui như nở hoa.
Cháo nấu thơm nồng sánh mịn, Cố Tâm Nguyệt múc trước bốn chén để trên bàn cho nguội: "Hai đứa đợi nguội rồi hãy ăn, ta múc ít cháo loãng cho cha các con uống trước."
Cố Tâm Nguyệt đưa tay cầm chiếc chén cuối cùng, lúc nàng đang định múc ít cháo loãng thì bỗng nhiên bị Hoài Cẩn lên tiếng ngăn lại: "Chiếc chén này không phải để cho chó dùng hay sao?"
Cố Tâm Nguyệt suýt bật cười thành tiếng, không ngờ hài tử này lại bảo vệ cha mình như vậy, nàng vội vàng giả vờ hồ đồ: "Ôi chao, ta thực sự quên mất, suýt nữa thì dùng chén chó để cho cha các con ăn cháo loãng, may mà Hoài Cẩn nhắc nhở ta, lát nữa khi cha các con tỉnh dậy, các con phải giữ bí mật cho ta đấy."
Nói xong, Cố Tâm Nguyệt nháy mắt với hai hài tử.
Tử Du bị chọc cười đến nỗi ngả nghiêng, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ấm áp.
Cố Tâm Nguyệt lại đổ chén cháo của Tống Dập trên bàn vào nồi, lại múc một chén cháo loãng nhỏ ra, thổi cho nguội.
Nàng đứng dậy bưng cháo đến bên giường, gọi người trên giường: " Tống Dập, dậy ăn chút cháo loãng trước."
Thực ra Tống Dập vẫn luôn nằm mê man, chưa ngủ say hoàn toàn, hắn còn mơ hồ nghe thấy giọng nói của một nữ tử xa lạ, tiếng cười như chuông bạc của Tử Du và mùi cháo thơm nức khắp phòng.
Lúc này nghe thấy có người gọi tên mình, ý thức của hắn mới dần trở lại, hắn hé mắt nhìn người ngồi trước mặt và cái chén trong tay người đó, lúc này đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Lưu Thị run rẩy, vội vàng chạy đến bếp, lấy một cái chén đưa cho Hoài Cẩn.
Hoài Cẩn nhìn cái chén trên tay đại bá mẫu, cậu bé có chút chê bai nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, dù sao hiện tại bốn người chỉ còn hai cái chén tốt.
Cố Tâm Nguyệt nhướng mày: "Cầm lấy đi, lát nữa ta nuôi cho con một con chó, cái chén này để cho nó dùng cũng vừa khéo."
Hai mẫu tử đi về, Lưu Thị không cam lòng đóng cửa lại, khạc nhổ: "Phỉ! Nhà mình còn nuôi không nổi, ta xem các ngươi lấy gì nuôi chó!"
Quay về phòng, quả nhiên Cố Tâm Nguyệt đã lấy từ trong giỏ tre ra hai cái chén mới: "Tử Du, lại đây, xem mẫu thân chuẩn bị gì cho các con này?"
Tử Du chạy lon ton đến: "Mẫu thân, cái chén mới này là cho Tử Du dùng à? Con vịt vàng trên này đẹp quá."
"Ừm, Tử Du thích không? Nếu thích thì lát nữa mẫu thân sẽ dùng cái chén này múc cháo cho con."
"Thích!" Tử Du vui vẻ vỗ tay.
Hoài Cẩn ngoan ngoãn đứng một bên, Cố Tâm Nguyệt vẫn chưa gọi đến mình, nam hài có chút ngại ngùng không dám chủ động đi qua, nhưng cậu bé nhìn thấy trên bàn rõ ràng còn bày một cái chén màu xanh, phía trên vẽ một con hổ lớn, có lẽ là để cho mình.
Quả nhiên, Cố Tâm Nguyệt cầm "con hổ lớn" lên, hỏi Hoài Cẩn: "Hoài Cẩn dùng con hổ lớn này được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoài Cẩn gật đầu ừ một tiếng, trong lòng vui như nở hoa.
Cháo nấu thơm nồng sánh mịn, Cố Tâm Nguyệt múc trước bốn chén để trên bàn cho nguội: "Hai đứa đợi nguội rồi hãy ăn, ta múc ít cháo loãng cho cha các con uống trước."
Cố Tâm Nguyệt đưa tay cầm chiếc chén cuối cùng, lúc nàng đang định múc ít cháo loãng thì bỗng nhiên bị Hoài Cẩn lên tiếng ngăn lại: "Chiếc chén này không phải để cho chó dùng hay sao?"
Cố Tâm Nguyệt suýt bật cười thành tiếng, không ngờ hài tử này lại bảo vệ cha mình như vậy, nàng vội vàng giả vờ hồ đồ: "Ôi chao, ta thực sự quên mất, suýt nữa thì dùng chén chó để cho cha các con ăn cháo loãng, may mà Hoài Cẩn nhắc nhở ta, lát nữa khi cha các con tỉnh dậy, các con phải giữ bí mật cho ta đấy."
Nói xong, Cố Tâm Nguyệt nháy mắt với hai hài tử.
Tử Du bị chọc cười đến nỗi ngả nghiêng, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ấm áp.
Cố Tâm Nguyệt lại đổ chén cháo của Tống Dập trên bàn vào nồi, lại múc một chén cháo loãng nhỏ ra, thổi cho nguội.
Nàng đứng dậy bưng cháo đến bên giường, gọi người trên giường: " Tống Dập, dậy ăn chút cháo loãng trước."
Thực ra Tống Dập vẫn luôn nằm mê man, chưa ngủ say hoàn toàn, hắn còn mơ hồ nghe thấy giọng nói của một nữ tử xa lạ, tiếng cười như chuông bạc của Tử Du và mùi cháo thơm nức khắp phòng.
Lúc này nghe thấy có người gọi tên mình, ý thức của hắn mới dần trở lại, hắn hé mắt nhìn người ngồi trước mặt và cái chén trong tay người đó, lúc này đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro