Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 15
2024-10-01 10:52:42
Bốn người đang ăn vui vẻ thì bỗng nhiên có tiếng động từ ngoài sân.
"Mẫu thân, con thực sự nhìn thấy, mới sáng sớm, đồ ngốc Cố Tâm Nguyệt đó đã nấu trứng ở ngoài cửa, tam ca của nàng ta còn lén đưa hai cái bánh bao trắng to, với một nồi cháo trắng tới nữa, thơm hơn cháo loãng mẫu thân nấu không biết bao nhiêu lần." Người nói là Nhị Ny, khuê nữ của Lưu Thị.
"Muốn ăn thì tự đi xin." Lưu Thị tỏ vẻ không tin nhà họ Cố có thể đưa nhiều đồ như vậy, chủ yếu là vì tối qua, nàng ta đã bị sự hung dữ của Cố Tâm Nguyệt dọa sợ.
"Mẫu thân, con cũng muốn ăn, mẫu thân đi cùng chúng con ra xem là biết thật hay giả." Nhi tử Đại Hổ nài nỉ.
"Được, ta cũng muốn xem nhà họ Cố có thật sự đưa trứng và bánh bao trắng tới không?" Nghe nhi tử nài nỉ, Lưu Thị cũng không quản được nhiều như vậy.
Vừa dứt lời, Cố Tâm Nguyệt vội lên tiếng nhắc nhở: "Nhanh cắn hai miếng bánh bao trong tay đi."
Cửa lập tức bị mở ra, giọng nói âm dương quái khí của Lưu Thị truyền đến: "Ồ, sáng sớm thế này mà ăn uống thịnh soạn quá nhỉ, chậc chậc chậc."
Sau đó, nàng ta đẩy Đại Hổ và Nhị Ny một cái: "Nhanh đi ăn thử đồ ăn của nhị thẩm các con thế nào."
Đại Hổ và Nhị Ny thấy vậy liền chạy đến bên bàn, Hoài Cẩn và Tử Du vội vàng ném quả trứng chưa ăn hết vào chén cháo còn nóng, bánh bao trên tay cũng nuốt chửng trong ba miếng.
Đại Hổ và Nhị Ny nhìn thấy đồ trên tay Tống Dập, mắt nhìn chằm chằm nhưng không dám động vào.
Tống Dập khựng lại, Cố Tâm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, hắn lại thản nhiên tiếp tục ăn.
Cố Tâm Nguyệt nuốt miếng bánh bao cuối cùng, chậm rãi mở lời: "Đại tẩu không nấu bữa sáng à? Nhìn hai hài tử đói kìa, thế nào? Chúng ta tiết kiệm lương thực còn không đủ cho mấy người ăn, còn muốn đến ăn đồ nhà họ Cố nữa à?"
Lưu Thị nhìn Cố Tâm Nguyệt, không kịp ngạc nhiên về dung mạo của nàng, bỗng nhớ đến cảnh nàng nổi giận tối qua, nàng ta nuốt nước bọt: "Không phải vậy, chủ yếu là hài tử nói, đồ ăn ngươi nấu thơm."
"Thơm thì cũng chỉ được bữa này thôi, mẫu thân ta nói, người nhà họ Cố đông, miệng ăn không đủ, đại tẩu đến đúng lúc lắm, ta đang định ăn xong sẽ đi tìm tẩu để xin cho chúng ta ít lương thực, tiện thể vay ít tiền để Tống Dập mua thuốc và thịt, cả nhà này, người thì ốm, người thì nhỏ, không bồi bổ tử tế thì không được." Cố Tâm Nguyệt buông đũa, thành khẩn nói.
"Cái gì? Ngươi còn muốn ăn thịt?" Lưu Thị không thể tin nổi.
"Đương nhiên rồi, sau này bốn người chúng ta phải trông cậy vào đại ca và đại tẩu rồi, phụ mẫu không còn, trưởng tẩu như mẫu thân, đại tẩu phải giúp chúng ta, tướng công ta ốm yếu, đau ốm liên miên, hai hài tử còn nhỏ, ta chỉ chăm sóc chúng thôi cũng đã không đủ sức rồi." Cố Tâm Nguyệt nhìn Lưu Thị đầy mong đợi.
Lưu Thị lật đật trợn mắt: "Vậy là sau này bốn người các ngươi chỉ ngồi ăn rồi chờ người khác nuôi, dựa vào ta và đại ca ngươi nuôi à?"
"Mẫu thân, con thực sự nhìn thấy, mới sáng sớm, đồ ngốc Cố Tâm Nguyệt đó đã nấu trứng ở ngoài cửa, tam ca của nàng ta còn lén đưa hai cái bánh bao trắng to, với một nồi cháo trắng tới nữa, thơm hơn cháo loãng mẫu thân nấu không biết bao nhiêu lần." Người nói là Nhị Ny, khuê nữ của Lưu Thị.
"Muốn ăn thì tự đi xin." Lưu Thị tỏ vẻ không tin nhà họ Cố có thể đưa nhiều đồ như vậy, chủ yếu là vì tối qua, nàng ta đã bị sự hung dữ của Cố Tâm Nguyệt dọa sợ.
"Mẫu thân, con cũng muốn ăn, mẫu thân đi cùng chúng con ra xem là biết thật hay giả." Nhi tử Đại Hổ nài nỉ.
"Được, ta cũng muốn xem nhà họ Cố có thật sự đưa trứng và bánh bao trắng tới không?" Nghe nhi tử nài nỉ, Lưu Thị cũng không quản được nhiều như vậy.
Vừa dứt lời, Cố Tâm Nguyệt vội lên tiếng nhắc nhở: "Nhanh cắn hai miếng bánh bao trong tay đi."
Cửa lập tức bị mở ra, giọng nói âm dương quái khí của Lưu Thị truyền đến: "Ồ, sáng sớm thế này mà ăn uống thịnh soạn quá nhỉ, chậc chậc chậc."
Sau đó, nàng ta đẩy Đại Hổ và Nhị Ny một cái: "Nhanh đi ăn thử đồ ăn của nhị thẩm các con thế nào."
Đại Hổ và Nhị Ny thấy vậy liền chạy đến bên bàn, Hoài Cẩn và Tử Du vội vàng ném quả trứng chưa ăn hết vào chén cháo còn nóng, bánh bao trên tay cũng nuốt chửng trong ba miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Hổ và Nhị Ny nhìn thấy đồ trên tay Tống Dập, mắt nhìn chằm chằm nhưng không dám động vào.
Tống Dập khựng lại, Cố Tâm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, hắn lại thản nhiên tiếp tục ăn.
Cố Tâm Nguyệt nuốt miếng bánh bao cuối cùng, chậm rãi mở lời: "Đại tẩu không nấu bữa sáng à? Nhìn hai hài tử đói kìa, thế nào? Chúng ta tiết kiệm lương thực còn không đủ cho mấy người ăn, còn muốn đến ăn đồ nhà họ Cố nữa à?"
Lưu Thị nhìn Cố Tâm Nguyệt, không kịp ngạc nhiên về dung mạo của nàng, bỗng nhớ đến cảnh nàng nổi giận tối qua, nàng ta nuốt nước bọt: "Không phải vậy, chủ yếu là hài tử nói, đồ ăn ngươi nấu thơm."
"Thơm thì cũng chỉ được bữa này thôi, mẫu thân ta nói, người nhà họ Cố đông, miệng ăn không đủ, đại tẩu đến đúng lúc lắm, ta đang định ăn xong sẽ đi tìm tẩu để xin cho chúng ta ít lương thực, tiện thể vay ít tiền để Tống Dập mua thuốc và thịt, cả nhà này, người thì ốm, người thì nhỏ, không bồi bổ tử tế thì không được." Cố Tâm Nguyệt buông đũa, thành khẩn nói.
"Cái gì? Ngươi còn muốn ăn thịt?" Lưu Thị không thể tin nổi.
"Đương nhiên rồi, sau này bốn người chúng ta phải trông cậy vào đại ca và đại tẩu rồi, phụ mẫu không còn, trưởng tẩu như mẫu thân, đại tẩu phải giúp chúng ta, tướng công ta ốm yếu, đau ốm liên miên, hai hài tử còn nhỏ, ta chỉ chăm sóc chúng thôi cũng đã không đủ sức rồi." Cố Tâm Nguyệt nhìn Lưu Thị đầy mong đợi.
Lưu Thị lật đật trợn mắt: "Vậy là sau này bốn người các ngươi chỉ ngồi ăn rồi chờ người khác nuôi, dựa vào ta và đại ca ngươi nuôi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro