Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 16
2024-10-01 10:52:42
Nghĩ cũng hay nhỉ.
"Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta là người một nhà, mặc dù phụ mẫu không còn nhưng bao năm nay vẫn chưa chia gia sản, bây giờ không đại tẩu muốn chia gia sản đấy chứ?" Cố Tâm Nguyệt tỏ vẻ đau lòng: "Đại tẩu ngàn vạn đừng nghĩ đến chuyện chia gia sản, trong nhà ngoài đồng đại tẩu đều làm giỏi, đại ca làm việc ở trấn trên còn có thể giúp đỡ chúng ta, nếu chia gia sản thì..."
Cố Tâm Nguyệt chớp đôi mắt hạnh tinh ranh.
Tống Dập vẫn bình thản húp cháo.
Chỉ có Lưu Thị là mắt đảo liên hồi, sau đó vỗ đùi: "Đúng rồi, ta đến đây là để bàn chuyện chia gia sản với các ngươi, tối qua đại ca ngươi về nói, nhất định phải chia gia sản."
Nói rồi, nàng ta bỏ lại Đại Hổ và Nhị Ny, chạy thẳng ra khỏi cửa.
Đại Hổ và Nhị Ny thấy không còn lợi lộc gì, cũng chuồn mất.
Cố Tâm Nguyệt nhếch mép, tâm trạng vui vẻ: "Tiếp tục ăn thôi."
Tống Dập đặt chén đã ăn sạch xuống, cân nhắc rồi nói: "Tâm Nguyệt, cảm ơn nàng mấy hôm nay đã chăm sóc hai hài tử cho ta, trước đây ta bị bệnh nên không tỉnh táo, không biết đại tẩu ép nàng lấy ta để xung hỉ, bây giờ ta đã khỏe lại, hôn sự này càng không thể tính, vậy nên lát nữa nàng về nhà trước đi."
Cố Tâm Nguyệt không đáp lại, cố tình làm lơ hắn.
Sau đó thấy hai hài tử cũng căng thẳng buông đũa chờ nàng lên tiếng, Cố Tâm Nguyệt mới buông chén đã ăn sạch xuống, lên tiếng: "Tống Dập, ngươi muốn qua cầu rút ván hay muốn giết lừa sau khi xay xong lúa? Lúc ngươi bệnh sắp chết, ta có chê ngươi đâu, tối qua chúng ta còn ngủ chung, giờ ngươi khỏe rồi thì ta lại bị bỏ rơi? Ta cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵn nói."
Nói xong, Cố Tâm Nguyệt cầm chén của Tống Dập ra khỏi cửa.
Cố Tâm Nguyệt vừa đi, Tống Dập xấu hổ cúi đầu hỏi hai hài tử: "Tối qua nàng ấy ngủ ở đâu?"
Tử Du ngẩng mặt khỏi chén: "Tối qua mẫu thân ngủ cùng cha."
Tống Dập rõ ràng không tin, dù sao còn có hai hài tử ở đây, sau đó hắn lại nhìn về phía Hoài Cẩn.
Hoài Cẩn cũng gật đầu: "Có ngủ cùng nhưng con và Tử Du ngủ ở giữa, mẫu thân ngủ ở ngoài."
Tống Dập sửng sốt, không ngờ Hoài Cẩn cũng bắt đầu gọi nàng là mẫu thân, mới chỉ một ngày ngắn ngủi, sao lại như thế được?
Hoài Cẩn cúi đầu: "Cha, hãy để mẫu thân ở lại đi, có mẫu thân ở đây, bệnh của cha sẽ khỏi, Tử Du cũng không phải chịu đói nữa."
Hoài Cẩn đặt tay dưới gầm bàn, nắm chặt, sợ Tống Dập không đồng ý, ba phụ tử lại phải quay về cuộc sống như trước.
Mặc dù tính cách của nữ nhân này không tốt nhưng bản lĩnh không nhỏ.
Ngay cả mẫu thân Đại Hổ, một ả phụ nhân hung dữ như vậy, cũng bị nàng chọc tức đến mức không còn cách nào.
Sự mong đợi và lo lắng của hai hài tử hiện rõ mồn một, Tống Dập không khỏi mềm lòng: "Cha sợ làm lỡ dở người ta, nếu nàng ấy đồng ý ở lại, cha đương nhiên không có ý kiến."
"Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta là người một nhà, mặc dù phụ mẫu không còn nhưng bao năm nay vẫn chưa chia gia sản, bây giờ không đại tẩu muốn chia gia sản đấy chứ?" Cố Tâm Nguyệt tỏ vẻ đau lòng: "Đại tẩu ngàn vạn đừng nghĩ đến chuyện chia gia sản, trong nhà ngoài đồng đại tẩu đều làm giỏi, đại ca làm việc ở trấn trên còn có thể giúp đỡ chúng ta, nếu chia gia sản thì..."
Cố Tâm Nguyệt chớp đôi mắt hạnh tinh ranh.
Tống Dập vẫn bình thản húp cháo.
Chỉ có Lưu Thị là mắt đảo liên hồi, sau đó vỗ đùi: "Đúng rồi, ta đến đây là để bàn chuyện chia gia sản với các ngươi, tối qua đại ca ngươi về nói, nhất định phải chia gia sản."
Nói rồi, nàng ta bỏ lại Đại Hổ và Nhị Ny, chạy thẳng ra khỏi cửa.
Đại Hổ và Nhị Ny thấy không còn lợi lộc gì, cũng chuồn mất.
Cố Tâm Nguyệt nhếch mép, tâm trạng vui vẻ: "Tiếp tục ăn thôi."
Tống Dập đặt chén đã ăn sạch xuống, cân nhắc rồi nói: "Tâm Nguyệt, cảm ơn nàng mấy hôm nay đã chăm sóc hai hài tử cho ta, trước đây ta bị bệnh nên không tỉnh táo, không biết đại tẩu ép nàng lấy ta để xung hỉ, bây giờ ta đã khỏe lại, hôn sự này càng không thể tính, vậy nên lát nữa nàng về nhà trước đi."
Cố Tâm Nguyệt không đáp lại, cố tình làm lơ hắn.
Sau đó thấy hai hài tử cũng căng thẳng buông đũa chờ nàng lên tiếng, Cố Tâm Nguyệt mới buông chén đã ăn sạch xuống, lên tiếng: "Tống Dập, ngươi muốn qua cầu rút ván hay muốn giết lừa sau khi xay xong lúa? Lúc ngươi bệnh sắp chết, ta có chê ngươi đâu, tối qua chúng ta còn ngủ chung, giờ ngươi khỏe rồi thì ta lại bị bỏ rơi? Ta cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵn nói."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Cố Tâm Nguyệt cầm chén của Tống Dập ra khỏi cửa.
Cố Tâm Nguyệt vừa đi, Tống Dập xấu hổ cúi đầu hỏi hai hài tử: "Tối qua nàng ấy ngủ ở đâu?"
Tử Du ngẩng mặt khỏi chén: "Tối qua mẫu thân ngủ cùng cha."
Tống Dập rõ ràng không tin, dù sao còn có hai hài tử ở đây, sau đó hắn lại nhìn về phía Hoài Cẩn.
Hoài Cẩn cũng gật đầu: "Có ngủ cùng nhưng con và Tử Du ngủ ở giữa, mẫu thân ngủ ở ngoài."
Tống Dập sửng sốt, không ngờ Hoài Cẩn cũng bắt đầu gọi nàng là mẫu thân, mới chỉ một ngày ngắn ngủi, sao lại như thế được?
Hoài Cẩn cúi đầu: "Cha, hãy để mẫu thân ở lại đi, có mẫu thân ở đây, bệnh của cha sẽ khỏi, Tử Du cũng không phải chịu đói nữa."
Hoài Cẩn đặt tay dưới gầm bàn, nắm chặt, sợ Tống Dập không đồng ý, ba phụ tử lại phải quay về cuộc sống như trước.
Mặc dù tính cách của nữ nhân này không tốt nhưng bản lĩnh không nhỏ.
Ngay cả mẫu thân Đại Hổ, một ả phụ nhân hung dữ như vậy, cũng bị nàng chọc tức đến mức không còn cách nào.
Sự mong đợi và lo lắng của hai hài tử hiện rõ mồn một, Tống Dập không khỏi mềm lòng: "Cha sợ làm lỡ dở người ta, nếu nàng ấy đồng ý ở lại, cha đương nhiên không có ý kiến."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro