Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 3
2024-10-01 10:52:42
Không còn cách nào khác, Cố Tâm Nguyệt đành mở miệng nhận sai, "Tướng công, trước kia là ta sai. Từ nay về sau, ta sẽ thay đổi, sống tốt với ngươi và con."
Lời vừa dứt, nam nhân như bị dọa, trừng to mắt nhìn nàng không nói nên lời.
Khi bầu không khí đang trở nên ngượng ngùng, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi dồn dập: "Cha —— cha ——"
Cố Tâm Nguyệt đứng dậy nhìn ra cửa, thấy hai đứa trẻ gầy gò, nắm tay nhau bước vào. Cả hai đều xanh xao, yếu đuối, y hệt như trong giấc mơ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, trái tim Cố Tâm Nguyệt như thắt lại, rồi nước mắt bất giác trào ra. Nàng vội lấy tay áo lau nước mắt, bước về phía hai đứa nhỏ, định khom lưng ôm chúng.
Nhưng đứa bé trai kéo tay muội muội lùi lại, né tránh.
"Ca ca, vì cái gì mà nàng đột nhiên lại khóc?" Cô bé mở đôi mắt to ngây thơ hỏi.
"Ai mà biết? Nàng ngốc, chúng ta nên tránh xa nàng ta một chút." Cậu bé đứng chắn trước mặt muội muội, dùng thân hình gầy guộc bảo vệ cô bé.
Cố Tâm Nguyệt đứng giữa chừng, hai tay treo giữa không trung rồi đành ngượng ngùng rút lại. Rõ ràng, người mẹ này không được hai đứa nhỏ yêu thích.
Không có ký ức đúng là hoang mang thật.
Nàng quyết định bắt đầu bằng cách lấy lòng hai đứa trẻ, từ đó có thể kiếm chút tin tức. Nàng lấy từ trong người ra hai viên kẹo, đưa cho mỗi đứa một viên: "Mấy đứa có muốn ăn kẹo không?"
Hai đứa nhỏ ngây người, không dám đưa tay nhận. Cố Tâm Nguyệt đành nhét kẹo vào miệng từng đứa.
Đang định nói chuyện với hai đứa trẻ thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cãi vã ồn ào.
Mười lăm phút trước,
Ở thôn Đông, trong viện Cố gia.
"Nương, ta đã bò lên tường Tống gia nhìn chằm chằm nửa ngày, phòng bếp bọn họ yên ắng, không có động tĩnh gì. Ngươi nói xem, liệu có phải đại tẩu Tống Dập cố tình để tiểu muội của ta đói không?" Cố lão tam nói.
Hứa thị đang chọn rau dại, chưa kịp trả lời thì chợt thấy đại tôn tử từ ngoài viện chạy vào.
"Nãi, không xong rồi! Ta ở cửa thôn đứng lắc lư nửa ngày, thấy Đại Hổ và Nhị Ni của Tống gia đang ăn điểm tâm, ăn đến miệng đầy dầu mỡ."
Hứa thị vội đứng bật dậy, ném cái sọt rau trong tay xuống đất, nói lớn: "Ta đi Tống gia xem thế nào!"
"Ta cũng đi!"
"Ta cũng đi!"
"Đợi chúng ta đã!"
Hứa thị ngẩng đầu, thấy lão nhân cùng lão đại, lão nhị vừa từ ruộng trở về, tay còn cầm cuốc. Tức phụ lão đại cầm chổi từ trong nhà chạy ra.
Lời vừa dứt, nam nhân như bị dọa, trừng to mắt nhìn nàng không nói nên lời.
Khi bầu không khí đang trở nên ngượng ngùng, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi dồn dập: "Cha —— cha ——"
Cố Tâm Nguyệt đứng dậy nhìn ra cửa, thấy hai đứa trẻ gầy gò, nắm tay nhau bước vào. Cả hai đều xanh xao, yếu đuối, y hệt như trong giấc mơ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, trái tim Cố Tâm Nguyệt như thắt lại, rồi nước mắt bất giác trào ra. Nàng vội lấy tay áo lau nước mắt, bước về phía hai đứa nhỏ, định khom lưng ôm chúng.
Nhưng đứa bé trai kéo tay muội muội lùi lại, né tránh.
"Ca ca, vì cái gì mà nàng đột nhiên lại khóc?" Cô bé mở đôi mắt to ngây thơ hỏi.
"Ai mà biết? Nàng ngốc, chúng ta nên tránh xa nàng ta một chút." Cậu bé đứng chắn trước mặt muội muội, dùng thân hình gầy guộc bảo vệ cô bé.
Cố Tâm Nguyệt đứng giữa chừng, hai tay treo giữa không trung rồi đành ngượng ngùng rút lại. Rõ ràng, người mẹ này không được hai đứa nhỏ yêu thích.
Không có ký ức đúng là hoang mang thật.
Nàng quyết định bắt đầu bằng cách lấy lòng hai đứa trẻ, từ đó có thể kiếm chút tin tức. Nàng lấy từ trong người ra hai viên kẹo, đưa cho mỗi đứa một viên: "Mấy đứa có muốn ăn kẹo không?"
Hai đứa nhỏ ngây người, không dám đưa tay nhận. Cố Tâm Nguyệt đành nhét kẹo vào miệng từng đứa.
Đang định nói chuyện với hai đứa trẻ thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cãi vã ồn ào.
Mười lăm phút trước,
Ở thôn Đông, trong viện Cố gia.
"Nương, ta đã bò lên tường Tống gia nhìn chằm chằm nửa ngày, phòng bếp bọn họ yên ắng, không có động tĩnh gì. Ngươi nói xem, liệu có phải đại tẩu Tống Dập cố tình để tiểu muội của ta đói không?" Cố lão tam nói.
Hứa thị đang chọn rau dại, chưa kịp trả lời thì chợt thấy đại tôn tử từ ngoài viện chạy vào.
"Nãi, không xong rồi! Ta ở cửa thôn đứng lắc lư nửa ngày, thấy Đại Hổ và Nhị Ni của Tống gia đang ăn điểm tâm, ăn đến miệng đầy dầu mỡ."
Hứa thị vội đứng bật dậy, ném cái sọt rau trong tay xuống đất, nói lớn: "Ta đi Tống gia xem thế nào!"
"Ta cũng đi!"
"Ta cũng đi!"
"Đợi chúng ta đã!"
Hứa thị ngẩng đầu, thấy lão nhân cùng lão đại, lão nhị vừa từ ruộng trở về, tay còn cầm cuốc. Tức phụ lão đại cầm chổi từ trong nhà chạy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro