Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Dựa Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 4
2024-10-01 10:52:42
Hôm nay Cố Tâm Nguyệt mới xuất giá, cả nhà đã lo lắng từ sáng đến giờ. Giờ nghe nói Cố Tâm Nguyệt có thể bị khi dễ thì ai nấy đều tức giận, lòng nóng như lửa đốt.
"Các ngươi cũng đừng ai đi theo thêm phiền! Nói về chuyện cãi nhau, đại tẩu Tống gia không phải đối thủ của ta. Chúng ta mà kéo nhau đi đông, bọn họ lại bảo chúng ta ỷ đông hiếp yếu." Hứa thị nói rồi bước nhanh ra cửa.
Chưa kịp bước ra, phía sau đã có tiếng hô lớn: "Nếu nàng ở đó không tốt, vậy thì dẫn về luôn!"
"Đúng thế, nhà mình đông người, không thiếu phần tiểu muội!"
"Ta tự biết phải làm thế nào!" Hứa thị đáp, bề ngoài bình tĩnh nhưng chân đã bước nhanh hơn. Bà vừa chạy đến trước cửa Tống gia liền cất giọng: "Tống đại tẩu, đã qua trưa rồi, sao nhà các ngươi chưa nấu cơm?"
Tống đại tẩu từ trong nhà bước ra, tay chống nạnh, đáp: "Ồ, còn tưởng ai, hóa ra là thông gia. Năm nay đói kém, nhà ai còn ăn ba bữa cơm chứ?"
Hứa thị nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn hỏi: "Sáng nay các ngươi đã ăn cơm chưa?"
"Phải rồi, nhà chúng ta sáng sớm đã ăn, Tâm Nguyệt đến muộn nên không kịp."
Hứa thị nhẫn nhịn, tiếp tục thương lượng: "Tâm Nguyệt nhà chúng ta chưa quen chịu đói, sáng nay ta có chuẩn bị ít điểm tâm cho nàng. Ngươi bảo nàng và hai đứa nhỏ ăn chút lót dạ, còn lâu mới tới bữa chiều."
Tống đại tẩu bĩu môi, nói giọng mỉa mai: "Chút điểm tâm đó đã sớm hết rồi, các ngươi muốn thì đi mua thêm."
Hứa thị tức giận nói: "Hết rồi? Bảo sao Đại Hổ và Nhị Ni khoe khoang ngoài thôn! Điểm tâm ta chuẩn bị cho khuê nữ ta, các ngươi vậy mà lại không biết xấu hổ tranh ăn cùng ngốc tử?"
"Ngốc tử tự đưa đến, ta chỉ nhận lấy thôi!"
"Ngươi dám gọi khuê nữ ta là ngốc tử?! Nếu không phải Tống gia các ngươi nằng nặc muốn cưới, ta có dám giao khuê nữ cưng của ta cho các ngươi? Ta biết thừa, ngươi cưới nàng về là để lấy đệm lưng cho Tống Dập, rồi đẩy hết việc trông con cho nàng có đúng không?"
Nghe lời mỉa mai của Tống đại tẩu, lửa giận trong Hứa thị bốc lên ngùn ngụt. Dân làng nghe thấy tiếng ồn ào cũng kéo nhau tới xem.
Tống đại tẩu hùng hồn đáp: "Mọi người nghe xem! Tống Dập nhà ta đã cứu Cố Tâm Nguyệt hai lần, nếu không vì rơi xuống nước thì làm sao hắn sinh bệnh nặng thế? Ta chỉ muốn cưới nàng về xung hỉ, không bắt các ngươi bồi bạc đã là tốt rồi! Nói thẳng ra, thứ như khuê nữ ngốc nhà ngươi, nếu không phải vì Tống Dập nửa sống nửa chết, thì hắn đã chẳng thèm để ý đến nàng!"
"Các ngươi cũng đừng ai đi theo thêm phiền! Nói về chuyện cãi nhau, đại tẩu Tống gia không phải đối thủ của ta. Chúng ta mà kéo nhau đi đông, bọn họ lại bảo chúng ta ỷ đông hiếp yếu." Hứa thị nói rồi bước nhanh ra cửa.
Chưa kịp bước ra, phía sau đã có tiếng hô lớn: "Nếu nàng ở đó không tốt, vậy thì dẫn về luôn!"
"Đúng thế, nhà mình đông người, không thiếu phần tiểu muội!"
"Ta tự biết phải làm thế nào!" Hứa thị đáp, bề ngoài bình tĩnh nhưng chân đã bước nhanh hơn. Bà vừa chạy đến trước cửa Tống gia liền cất giọng: "Tống đại tẩu, đã qua trưa rồi, sao nhà các ngươi chưa nấu cơm?"
Tống đại tẩu từ trong nhà bước ra, tay chống nạnh, đáp: "Ồ, còn tưởng ai, hóa ra là thông gia. Năm nay đói kém, nhà ai còn ăn ba bữa cơm chứ?"
Hứa thị nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn hỏi: "Sáng nay các ngươi đã ăn cơm chưa?"
"Phải rồi, nhà chúng ta sáng sớm đã ăn, Tâm Nguyệt đến muộn nên không kịp."
Hứa thị nhẫn nhịn, tiếp tục thương lượng: "Tâm Nguyệt nhà chúng ta chưa quen chịu đói, sáng nay ta có chuẩn bị ít điểm tâm cho nàng. Ngươi bảo nàng và hai đứa nhỏ ăn chút lót dạ, còn lâu mới tới bữa chiều."
Tống đại tẩu bĩu môi, nói giọng mỉa mai: "Chút điểm tâm đó đã sớm hết rồi, các ngươi muốn thì đi mua thêm."
Hứa thị tức giận nói: "Hết rồi? Bảo sao Đại Hổ và Nhị Ni khoe khoang ngoài thôn! Điểm tâm ta chuẩn bị cho khuê nữ ta, các ngươi vậy mà lại không biết xấu hổ tranh ăn cùng ngốc tử?"
"Ngốc tử tự đưa đến, ta chỉ nhận lấy thôi!"
"Ngươi dám gọi khuê nữ ta là ngốc tử?! Nếu không phải Tống gia các ngươi nằng nặc muốn cưới, ta có dám giao khuê nữ cưng của ta cho các ngươi? Ta biết thừa, ngươi cưới nàng về là để lấy đệm lưng cho Tống Dập, rồi đẩy hết việc trông con cho nàng có đúng không?"
Nghe lời mỉa mai của Tống đại tẩu, lửa giận trong Hứa thị bốc lên ngùn ngụt. Dân làng nghe thấy tiếng ồn ào cũng kéo nhau tới xem.
Tống đại tẩu hùng hồn đáp: "Mọi người nghe xem! Tống Dập nhà ta đã cứu Cố Tâm Nguyệt hai lần, nếu không vì rơi xuống nước thì làm sao hắn sinh bệnh nặng thế? Ta chỉ muốn cưới nàng về xung hỉ, không bắt các ngươi bồi bạc đã là tốt rồi! Nói thẳng ra, thứ như khuê nữ ngốc nhà ngươi, nếu không phải vì Tống Dập nửa sống nửa chết, thì hắn đã chẳng thèm để ý đến nàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro